Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 64



“Mẹ, mẹ xem kìa.”

Đỗ Tiểu Oánh theo hướng nhìn của Nhị Nha, chú ý thấy Lưu Lan Hoa đang lén lút, lạnh lùng cười một tiếng, “Nhìn này.”

Trong ánh mắt tò mò của mấy cô con gái, Đỗ Tiểu Oánh nắm một cục phân bò khô, nhấc một cục phân bò chưa khô lên, phang mạnh về phía bụi cỏ phía sau.

“Á——”

Một tiếng thét chói tai cùng với tiếng rơi “bụp” vang lên, khiến lũ chim trong rừng sợ hãi vỗ cánh bay tán loạn.

“Ha ha ha....”

Về đến nhà, Đại Nha và Nhị Nha cùng hai cô em gái ôn bài, Ngũ Nha tự nắm cành cây ngồi xổm dưới đất, vẽ vời.

Đỗ Tiểu Oánh ôm “Sổ tay sửa chữa máy kéo” cố gắng hết sức đọc, lúng túng lướt qua sơ bộ.

Khịt ~

Bao nhiêu chữ không biết.

Hít một hơi sâu, chỉ còn cách tra từ điển từng chữ, đánh dấu phiên âm.

Nhìn những chữ mà cô biết nhưng lại không nhận ra, cảm giác như đầu óc sắp nổ tung.

Đầu óc cũng mơ màng, buồn ngủ rũ rượi.

“Để anh làm cho.” Tống Quốc Lương cầm cuốn sách mới, “Chỗ nào không biết, để anh đánh dấu trước cho em.”

“À? Ồ.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn bàn tay dài của chồng cầm bút chì, nghiêng đầu chỉ từng chữ không biết, nhìn cả trang giấy được đánh dấu dày đặc, mặt đỏ bừng.

Giọng nhỏ như muỗi vo ve, “Em có hơi… ngu không nhỉ?”

“Không đâu!” Tống Quốc Lương nhanh chóng phủ định, cụp mắt, ánh mắt nghiêm túc.

“Đừng nản, từ từ mà học, mà em đã rất giỏi rồi, học được phiên âm còn biết nhiều chữ. Chúng ta cùng làm, anh sẽ đánh dấu những chữ anh biết trước, còn chữ không biết thì tra từ điển cùng nhau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ!” Đỗ Tiểu Oánh gật đầu thật mạnh, cụp mắt nhìn cánh tay hai người áp sát vào nhau, cánh tay của người đàn ông cơ bắp nổi rõ, khuôn mặt nóng bừng.

Tống Quốc Lương liếc thấy chiếc cổ trắng mịn thon thả của vợ, hầu kết lăn nhẹ, tai nóng ran.

Đỗ Tiểu Oánh che mặt nóng bừng, đưa tay muốn kéo cuốn sách lại, bất ngờ một bàn tay to đặt lên.

Hai người như bị điện giật, hoảng loạn rút tay, cơ thể cứng đờ, mắt lơ đễnh không dám nhìn nhau.

Tống Quốc Lương khẽ ho, ép nhịp tim đang dồn dập, “Tranh thủ thời gian đi, anh sẽ đánh dấu xong cho em trước.”

“Được~”

Nghe mình nũng nịu đáp lại, Đỗ Tiểu Oánh hoảng hốt suýt cắn lưỡi, phỉ nhổ bản thân một hồi.

Chậc, vừa nãy chắc chắn không phải cô!

Chắc chắn là ảo giác!

Nhìn mặt lạnh băng của chồng bên cạnh, cô thở phào, may mà không nghe thấy.

Nghĩ đến tình trạng hai người hiện giờ, giống như lúc mới cưới, mặt Đỗ Tiểu Oánh lại nóng bừng.

Tống Quốc Lương nhìn trọn hành động đáng yêu của vợ, cố tỏ ra bình tĩnh, mím môi kìm nụ cười, chỉ có đôi mắt đen cười chứa đầy tâm trạng vui vẻ.

……

“Cha mẹ ơi, bố nó à, tôi nói thật, tôi thật sự nhìn thấy nó lấy một miếng vải, nhìn thôi cũng nhiều.” Lưu Lan Hoa ghen đỏ mắt.

“Tôi đoán chắc là Đỗ Tiểu Oánh biết bị tôi phát hiện, mới cố ý ném phân bò làm tôi lăn xuống dốc, muốn bịt miệng tôi!”

Ông cụ Tống liếc nhìn con dâu lớn, im lặng, chậm rãi hút thuốc lào.

Bà cụ Tống trừng mắt, “Tốt lắm! Con đ.ĩ đó lại dám dùng tiền của con trai tao, bao nhiêu năm nay bà đây còn chưa may nổi bộ đồ mới!”

Lưu Lan Hoa, “Đúng vậy, mẹ ơi, đám của nợ đó sao lại được mặc đồ mới chứ, đồ mới phải để cho các con trai nhà mình chứ!”

Bà cụ Tống vỗ đùi, “Không được! Mẹ lại phải đi Lão Cao Trang, lần này nhất định phải mời Bà Hoàng ra khỏi núi!”