Dù từ nhỏ, cha mẹ đối với anh không hề tốt, anh cũng chưa từng oán hận.
Là một người đàn ông, anh có thể không màng, nhưng tuyệt đối không để vợ con chịu thiệt!
Dù là cha mẹ sinh ra mình cũng không được phép!
“Nhị Nha, bố mẹ vào nói chuyện.” Đỗ Tiểu Oánh ra hiệu cho con gái, rồi theo chồng bước vào nhà.
Đại Nha và Nhị Nha biết bố mẹ sắp nói chuyện quan trọng, vội núp ở cửa để trông các em.
“Anh nhớ hồi đó còn nhỏ, chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc ấy nhiều người trong đội là công nhân của Lục lão gia. Ba anh hồi đó là người làm lâu dài cho nhà họ Lục, mẹ anh là v.ú nuôi của nhà họ.
Trong trí nhớ của anh, cả nhà họ Lục đều là người tốt, đối xử với người dưới quyền không giống các địa chủ khác, không động tay động chân, tính cách ôn hoà. Lục lão gia có hai con trai một con gái. Khi nhà họ sụp đổ, vì cô tiểu thư đã lấy chồng và cậu hai khi ấy đang ở ngoài nên thoát nạn, còn những người khác trong nhà thì không may mắn như vậy.
Sau này có tin đồn rằng hai anh em nhà họ Lục trốn vào miền Nam. Nhiều người để ý căn nhà của nhà Lục, nhưng không ai ngoại lệ, hầu như ngày đầu dọn vào là gặp chuyện lạ, rồi những lời đồn về nhà lão địa chủ ấy cứ thế lan ra khắp làng…”
Đỗ Tiểu Oánh không giải thích được sự lạ lùng, bỗng nhớ đến kiếp trước, khi ông cụ Tống sắp mất, để lại báu vật cho bốn anh em Tống Tử Long, sau này bán đi được vài triệu, lúc đó sự việc khiến cả thành phố chấn động.
Vì vậy cô nhớ rất rõ, lúc đó anh cả và vợ sợ cô giành tiền, còn ngấm ngầm gây khó dễ với cô và mấy cô con gái. Khi đó cô liên tiếp chứng kiến Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha lần lượt qua đời, vốn đã chịu nỗi đau mất con, lại còn phải chịu lời ra tiếng vào, suýt chút nữa thì…
Bây giờ nghĩ lại, nhà Tống lúc đó lấy báu vật đó từ đâu ra? Thật kỳ lạ.
“Vậy… nhà anh có báu vật gì truyền đời không?” Đỗ Tiểu Oánh tò mò hỏi.
Tống Quốc Lương vừa cười vừa khóc, “Vợ ơi, tổ tiên nhà họ Tống chúng ta tám đời làm nông, nghèo đến mức kêu ‘keng keng’ luôn, nói ra cũng chỉ để lại một thứ duy nhất.”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghèo!”
Đỗ Tiểu Oánh… “…”
Cô lườm anh một cái, đầu óc như một mớ bòng bong, càng nghĩ càng rối, vậy… báu vật ông cụ Tống cất kiếp trước từ đâu ra?
Chẳng lẽ… là cướp từ nhà địa chủ năm xưa sao?
Cô thấy khả năng này rất cao, lúc nhà họ Lục sụp đổ, không ít người đã nhân cơ hội đó mà lợi dụng.
Bỗng nhớ ra gì đó, cô chọc vào cánh tay cứng như gỗ của chồng, “Đúng rồi, chị hai anh đâu rồi?”
Tống Quốc Lương trố mắt vài giây, rồi lộ nụ cười cay đắng, “Ba mẹ anh từ nhỏ trọng nam khinh nữ, thương nhất là anh cả, còn anh và chị hai đều không được coi trọng. Từ nhỏ anh là do chị hai nuôi lớn. Chị hai… 16 tuổi đã bị ba mẹ bán đi, chỉ để cưới vợ cho anh cả.
Hồi đó còn vì anh mà chị bị ba đánh ba ngày không xuống giường. Khi tỉnh dậy, anh cả đã cưới vợ, chị hai không còn ở đây nữa. Ngoài ba ra, chẳng ai biết chị hai bị bán đến đâu.”
“Người ta nói hổ dữ không ăn con, nhà họ Tống còn thật nhẫn tâm!” Đỗ Tiểu Oánh cau mày, “Nhưng mà, theo tính trọng nam khinh nữ của bà cụ Tống, anh là con trai sao lại bị đối xử tệ vậy?”
Tống Quốc Lương cười cay, “Chắc vì hồi nhỏ anh ít nói, không giỏi nịnh ba mẹ như anh cả.”
Đỗ Tiểu Oánh gật đầu, cũng hợp lý, anh này ít nói, tính cứng nhắc, nếu không sau này đi lính có đường ra, e rằng còn bị ông cụ Tống, bà cụ Tống coi khinh hơn nữa.
“Tê~”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, xương hàm sắc nét của anh, nhìn thế nào cũng thấy khác với người nhà họ Tống.
“Anh chỉ mong chị hai gặp được một gia đình tốt, ít nhất đừng giống hồi nhỏ, bị đánh đập, chửi mắng tha mài.”