Thấy mấy người hưng phấn vui mừng như vậy, người phụ trách đám nữ thanh niên trí thức, Trương Vân, cau mày nhắc nhở:
“Các cô đừng vội vui mừng quá sớm. Cả đại đội ta chỉ có hai chiếc xe đạp, có thể nghĩ được nó quý thế nào. Dân trong thôn không có nguồn thu nhập nào khác, sống phải chi li, huống hồ một chiếc xe đạp giá hơn trăm đồng, gần hai trăm, nên họ giữ gìn lắm, bình thường không nỡ cho người khác mượn đâu.”
“Mấy đồng bóng thế, chẳng phải chỉ là cái xe đạp thôi sao.” Một nữ thanh niên trí thức mười bảy, mười tám tuổi, da hơi vàng, dung mạo thanh tú, tên Trương Hiền, bĩu môi khinh thường.
Trương Vân nhíu mày:
“Đâu phải chuyện nhỏ mọn hay không, người ta với cô không quen, dựa vào cái gì lại cho mượn thứ quý giá như vậy chứ?”
Một nữ thanh niên trí thức khác, Vương Vũ Đình, tò mò hỏi:
“Xem ra điều kiện nhà cô ấy trong đại đội Khoảnh Mười Tám không tệ đâu, vừa làm nữ lái máy kéo, trong nhà lại còn có xe đạp nữa.”
“Ừm, chồng chị Đỗ là bộ đội xuất ngũ chuyển ngành, giờ đang làm ở phòng bảo vệ của hợp tác xã cung tiêu huyện.” Trương Vân hạ giọng, nhắc nhở mọi người:
“Ngàn vạn lần đừng xung đột với dân trong thôn. Đừng thấy phụ nữ trong làng vì mấy chuyện gà lông vịt cỏ mà cãi cọ ầm ĩ, nhưng đó là chuyện nội bộ của họ. Hễ dính đến người ngoài, dân làng trước nay đều đoàn kết nhất trí chống lại người ngoài.
Cũng đừng đắc tội với chị Đỗ tính tình nóng nảy, người ta ngay cả nhà mẹ chồng còn dám thu thập, nếu chọc tới….”
Lúc này, Đỗ Tiểu Oánh còn chưa biết đã có người để mắt tới chiếc xe đạp nhà mình, cô đang dắt con gái đi vòng vòng ở bãi đất trống.
Ngày hôm sau, mấy thanh niên trí thức mới đi làm ngày đầu, quả nhiên khiến người ta được phen chê cười.
“Cái cô này, đây là lúa mà, cô nhổ làm gì thế?” Lưu đại nương vừa tức vừa xót, vội vàng đập đùi cái đét.
“Thế này thì, làm gì cũng chẳng xong, ăn thì không sót miếng nào!”
Cô nữ thanh niên trí thức kia mặt đỏ bừng, đầu gần như muốn chui xuống tận ngực: “Em… em không cố ý đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên kia, mấy nam thanh niên trí thức cũng chẳng khá hơn là bao.
Tiểu đội trưởng dạy cách kéo nước, mấy anh trí thức mới quăng gàu xuống, chẳng múc được giọt nào, chỉ thấy cái thùng gỗ nổi lềnh bềnh trên sông, hoảng hốt chút nữa thì tự lôi cả mình ngã nhào xuống.
Hoặc có người khác giúp múc đầy hai thùng nước, đến lượt mấy anh gánh thì chẳng nhấc nổi, hoặc run rẩy mãi mới khiêng lên vai, đi chưa bao xa thì nước trong thùng đã sóng sánh gần cạn.
Đúng lúc này, Đỗ Tiểu Oánh gánh hai thùng nước, bước chân vững chãi, nhanh như gió, đi ngang qua mấy nam trí thức.
Mấy người trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhau không dám tin:
“Cái này… cũng quá lợi hại đi!”
“Chị ấy khỏe thật đó!”
Ngưu Nhị Hồng vỗ đùi:
“Trời ạ, sao mấy đứa nhỏ thành phố yếu thế này, gánh nổi cái thùng nước cũng không xong.”
“Đúng là cao lớn cũng vô ích, còn chẳng bằng con gái tôi….”
Đỗ Tiểu Oánh liếc mấy gương mặt đỏ bừng của đám trí thức, nói giúp một câu công bằng:
“Người ta mới xuống nông thôn, chưa quen thì phải thích ứng dần chứ. Nói chứ cái anh Trương Vân ở điểm trí thức kia, lúc mới đến cũng chẳng biết làm gì, sức yếu như mèo, vậy mà giờ không phải cũng làm tốt, chẳng khác gì dân làng mình sao?”
“Ờ ha, cái gì cũng phải từ từ.”
“Miễn sao lúc thu hoạch đừng kéo chân sau là được.”
Đỗ Tiểu Oánh nhận thấy vài nữ trí thức nhìn mình với ánh mắt cảm kích, cô mỉm cười.