Thấy vậy, Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười, tuy rằng năm đồng có thể mua được không ít thứ, nhưng cô tuyệt đối không muốn vì số tiền này mà tự rước phiền phức.
Giờ cả nhà họ sống ở nơi xa dân cư, ăn gì uống gì cũng chẳng sợ bị người ta để ý. Nếu còn ở chung dưới một mái nhà, có chuyện gì cũng giấu không nổi.
Huống chi, cô không muốn để người khác phát hiện chuyện mình lén lút bán đồ.
“Thật ngại quá, nhà tôi không tiện lắm. Hay là các cô đi hỏi nhà khác xem sao.” Đỗ Tiểu Oánh thẳng thừng từ chối.
“Không được, chỉ có nhà các người xây bằng gạch xanh lợp ngói, còn mấy nhà khác toàn nhà đất, chúng tôi mới không—”
Tô Nguyệt Nguyệt vội kéo cánh tay người chị họ đang kích động, “Chị, chị đừng nóng, có gì thì từ từ nói.”
Đỗ Tiểu Oánh đưa tay ngăn hai người lại, một lần nữa khẳng định: “Xin lỗi, cả nhà tôi không quen sống chung với người ngoài.”
Trương Hiền bực bội, vừa quay đầu liền trông thấy Đại Nha, mắt đảo một vòng, lập tức tháo hai sợi dây buộc tóc đỏ trên b.í.m tóc của mình xuống, cột lên b.í.m tóc vàng hoe khô khốc của Đại Nha.
“Em gái, em giúp chị khuyên mẹ đi. Bọn chị dọn vào ở, đảm bảo không làm phiền gì đến cuộc sống của nhà em.”
Đại Nha lúng túng, tay chân luống cuống, vội tháo dây buộc tóc ra trả lại, “Chị, em không thể nhận đâu.”
“Trí thức Trương, trí thức Tô, hai người tới nhà chơi thì tôi hoan nghênh. Nhưng nếu cưỡng ép người khác, thì chúng tôi không hoan nghênh.”
Đỗ Tiểu Oánh cau mày, kéo Đại Nha ra sau lưng bảo vệ, sắc mặt cũng trở nên khó coi, dứt khoát đuổi khách.
“Chị, thật xin lỗi, chúng tôi không có ý đó.” Tô Nguyệt Nguyệt mặt đỏ bừng, vội kéo chị họ đang không chịu buông tha đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Trương Hiền ngẩng cao cằm đầy đắc ý, quả nhiên gia đình này chỉ làm bộ làm tịch, ngay sau đó liền bị vả mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Tiểu Oánh đem hai sợi dây buộc tóc trong tay Đại Nha cùng gói kẹo để trên ghế, nhét trở lại: “Đồ của các người.”
Nhị Nha tức tối đóng sầm cổng sân lại, “Thật chẳng ra làm sao, dựa vào mình là dân thành phố mà muốn chen vào nhà ta.”
Tống Quốc Lương trong sân sau cũng nghe hết, liếc mắt nhìn về phía cổng, “Vợ à, lần sau khỏi cần phí lời với cô ta, cứ đuổi thẳng ra ngoài là xong.”
Đỗ Tiểu Oánh phì cười, với cách làm đơn giản thô bạo của chồng, cô cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện mất hứng nữa.”
Tống Quốc Lương gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn sang vợ và con gái với mái tóc buộc trơ trụi, trong lòng thoáng động, cau mày nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra, hai cô gái vừa rồi buộc tóc bằng thứ gì.
…
Tô Nguyệt Nguyệt khoác tay chị họ, “Chị, chị cũng đừng tức giận nữa. Ban đầu chúng ta chỉ ôm tâm lý thử một chút thôi, người ta không đồng ý cũng bình thường.”
“Đáng ghét thật đấy ~” Trương Hiền ủ rũ, mặt xụ xuống.
“Chúng ta đâu phải không trả tiền, một năm năm đồng đối với dân quê bọn họ cũng không ít. Nếu không phải vì trong thôn chỉ có nhà họ xây bằng gạch ngói, thì tôi còn chẳng thèm ở đó.”
Đúng lúc ấy, bà cụ Tống vừa đi hót phân bò về, tinh thần phấn chấn, lập tức chạy tới, mặt mày đầy nhiệt tình:
“Các đồng chí trí thức, các người muốn tìm nhà ở trọ phải không? Vào nhà tôi đi, nhà tôi còn phòng trống.”
Trước dáng vẻ bà lão mắt sáng rực đột nhiên xuất hiện, Trương Hiền chán ghét cau mày, đưa tay bịt mũi, cả người ngả hẳn ra sau.
“Mùi gì vậy? Thối quá ~”
“Bà lão này lại từ đâu chui ra thế?”