Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 120: Xem tao có dạy nổi mày không



Tròng mắt Chu Ái Quân chuyển động: “Ai, đều trách con không có bản lĩnh> nếu con có công việc tốt, quan hệ rộng, mẹ với các anh em cũng không cần phải chịu ấm ức như vậy. Nói đến công việc và quan hệ, thật ra ở phương diện này anh Ba có khả năng nhất. Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ tới anh Ba sao?”

Hướng Quế Liên nhíu mày, sao bà ta lại chưa từng nghĩ tới! Chỉ là mấy tháng qua thái độ của Thẩm Húc thật sự quá cứng rắn, bà ta từng thử chiếm lợi nhiều lần, nhưng chưa lần nào chiếm được. Cho dù bà ta tìm tới tận cửa, cũng không giải quyết được chuyện gì.

“Mẹ!” Chu Ái Quân lại thở dài: “Người khác thấy con có công việc trong thành phố, đều cho rằng rất vẻ vang, nhưng mà khổ sở trong đó chỉ có mình con biết. Mẹ, trước đây anh Ba nói những lời đó trong xưởng, khiến người trong xưởng đều cảm thấy nhà chúng ta đã đuổi anh Ba đi, ép anh Ba phải nhường lại công việc, nên vẫn luôn không thích con lắm. Lãnh đạo lại càng không coi trọng con, mỗi ngày con đi làm, đều phải chịu ánh mắt xem thường của người khác.”

Lúc nói lời này Chu Ái Quân tỏ ra vô cùng dáng thương, nửa giả nửa thật. TÌnh huống này tất nhiên cũng có, nhưng không nghiêm trọng như lời anh ta nói, chỉ diễn ra trong khoảng thời gian một hai tháng khi anh ta mới đi làm, sau đó thời gian trôi qua lâu rồi, tiếng châm chọc cũng ít dần.

Nhưng Hướng Quế Liên thương anh ta nhiều năm như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta phải chịu ấm ức như thế.

Đúng vậy! Ái Quân của bà ta đã đủ gian nan rồi, sao bà ta có thể gây thêm phiền toái cho Ái Quân? Hơn nữa, cũng không có đạo lý nhìn con trai của mình chịu khổ, ngược lại nhìn cuộc sống con nhà người ta càng ngày càng tốt! Huống chi, Ái Quân không được như ý trong xưởng, vẫn là do Chu Ái Dân kia tạo thành!

Chu Ái Dân hại Ái Quân, còn sống sung sướng như không có việc gì.

Hắn đừng mơ!

Hướng Quế Liên vỗ bàn một cái: “Mai mẹ sẽ đi tìm nó!”

Vì Quang Tông với Diệu Tổ, bà ta phải liều mạng!

***

Trong căn phòng đất.

Sắc mặt Điền Tùng Ngọc vô cùng khó coi.

Hướng Quế Liên nhân lúc ăn cơm, dẫn theo Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ xông vào, trực tiếp ngồi xuống bàn, bá chiếm đồ ăn, chen bọn họ qua một bên.

“Ui, nhà mày chỉ có một người lớn với hai đứa trẻ con, còn nấu hai món ăn một món canh, còn có thịt nữa! Ôi cái thế đạo gì thế này? Mẹ già sắp c.h.ế.t đói, con trai con dâu lại trốn trong nhà ăn đùi gà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ lập tức kêu lên: “Bà nội, cháu muốn ăn đùi gà!”

“Ăn ăn ăn! Đều ăn đi! Múc nhiều cơm vào, dùng sức ăn, đủ để ăn no! Sau này mỗi ngày đều tới đây ăn! Chỗ chú Ba nhiều lương thực, thi thoảng còn có thịt, đảm bảo đủ cho các cháu ăn no!”

Hướng Quế Liên lạnh lùng hừ một tiếng, không cho đúng không? Bà ta dẫn hai đứa trẻ tới đây ăn vạ ở nơi này, thấy bọn họ dọn cơm lập tức ngồi vào bàn, chẳng lẽ Điền Tùng Ngọc còn dám ném bọn họ ra ngoài?

Tốc độ tay của Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ cực nhanh, tay quét qua một vòng, quá nửa đồ ăn đã không thấy bóng dáng, còn trực tiếp bê cả đĩa thức ăn lên gạt vào trong bát, ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn, vừa không quên bỏ bát đựng đồ ăn ra sau người, không hề có ý tứ cho người khác ăn cùng.

Nhìn bọn họ mỗi người một cái đùi gà, Chu Song Yến mím chặt môi, hai mắt phiếm hồng, nếu là trước đây, cô bé sẽ không dám chống lại Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ, nhưng sau vài tháng được Thẩm Húc dạy dỗ, mưa dầm thấm đất đã xóa bỏ mặc cảm, Chu Song Yến đã tự tin hơn nhiều, cô bé xông lên: “Đùi gà là của tôi với Tam Oa, hai người không được ăn!”

Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ đâu thèm để ý tới cô bé: “Là của chúng tao, chính là của chúng tao.”

Nói xong còn hung hăng cắn một miếng đùi gà: “Chúng tao cứ ăn đấy, không cho mày ăn!”

Thậm chí Chu Quang Tông còn đẩy Chu Song Yến một cái: “Mày cản đường tao gắp đồ ăn rồi!”

Chu Song Yến bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã không đứng vững. Thấy chị gái chịu thiệt, Tam Oa không vui, trực tiếp xông lên. Chu Quang Tông bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tam Oa xô ngã, đầu đập xuống đất kêu bịch một tiếng, khóc kinh thiên động địa.

Tam Oa cưỡi trên người đối phương, vung tay đ.ấ.m một quả: “Tao cho mày bắt nạt chị gái tao này!”

Nắm đ.ấ.m thứ hai vừa mới giơ lên, còn chưa kịp hạ xuống, cả người đã bị Hướng Quế Liên xách lên, ném qua một bên: “Muốn c.h.ế.t à! Còn dám đánh người. Quang Tông, Quang Tông, cháu không sao chứ?”

Vân Chi

Chu Quang Tông ôm Hướng Quế Liên: “Bà nôi, cháu đau quá! Hu hu, bà nội, nó đánh cháu, nó dám đánh cháu… Bà đánh nó giúp cháu đi, đánh c.h.ế.t nó!”

Hướng Quế Liên đứng dậy, vung tay cho Tam Oa một cái tát: “Nhãi ranh, tao còn không trị được mày à, đồ mất dạy, thế mà còn dám động tay với cả anh trai mày! Không biết lớn nhỏ, cha mẹ mày dạy mày thế à? Thằng mất dạy này, để xem hôm nay tao có dạy được mày không.”

Nói xong bà ta vén tay áo lên, tiện tay nhặt một khúc củi vung lên đánh về phía Tam Oa. Đáng tiếc không đợi khúc củi trong tay bà ta kịp đánh lên người Tam Oa, một bóng người đã xông vào, dơ chân lên, đạp bà ta ra ngoài.

Chu Song Yến và Tam Oa mừng rỡ: “Cha!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com