Bà Thái rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Hướng Quế Liên: “Có phải nói bậy hay không trong lòng bà hiểu rõ, Hướng Quế Liên, trên đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn. Ông trời đều biết hết!”
“Bà nhìn tôi thì biết, chính vì giúp bà làm ra chuyện trái lương tâm này, ông trời mới trừng phạt tôi. Chồng tôi c.h.ế.t rồi, con trai đã chết, cháu trai cũng không còn nữa. Bây giờ già rồi, cả người bệnh tật, không ai chăm sóc, sau này c.h.ế.t xuống mồ cũng không có ai quăng bồn, không ai tống chung. Hướng Quế Liên, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày, bà cũng sẽ bị báo ứng giống tôi.”
“Tôi nhổ vào!” Hướng Quế Liên nhe răng: “Chính bà làm chuyện gì đó trái với lương tâm gặp phải báo ứng lại muốn tới đây đổ vạ cho tôi. Bản thân không được tốt lại muốn nguyền rủa tôi, muốn tôi cũng không được tốt! Sao lòng dạ bà lại xấu xa như vậy? Bà nói tôi đổi con, bà lấy chứng cứ ra đây!”
Bà ta không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận, đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận. Nếu như để thằng Ba biết tin tức về cha mẹ ruột, đi tìm bọn họ, thì con trai ruột của bà ta phải làm sao bây giờ?
Không, bà ta không thể để tình huống này xuất hiện, thằng Ba phải là con trai bà ta!
Vân Chi
“Đúng là tôi không có chứng cứ gì.” Bà Thái lắc đầu.
Đầu óc Lưu Đại Hoa xoay chuyển, nghĩ tới điều gì đó: “Tôi thấy chưa chắc đâu, không phải bà nói Hướng Quế Liên cho bà một đôi hoa tai vàng à?”
Bà Thái cười khổ: “Đã cầm cố từ lâu rồi.”
Vào năm nạn đói, chính vì bà ta cầm cố đôi hoa tai vàng để mua lương thực, mới rước lấy tai họa. Cho nên sau rất nhiều năm, bà Thái đều cảm thấy đây là vận mệnh đã định sẵn, là do ông trời sắp đặt.
Nếu bà ta không đổi hai đứa trẻ, nếu bà ta không nhận đôi hoa tai vàng kia, thì sẽ không có tiền mua lương thực, không có lương thực sẽ không chọc nhiều người đỏ mắt như vậy, cũng sẽ không có tràng tai họa kia.
Có lẽ bây giờ chồng bà ta, con trai, cháu trai bà ta đều vẫn còn sống khỏe mạnh.
“Mất rồi cũng không sao. Hướng Quế Liên, nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia bà từng khoe khoang không ít lần. Bao nhiêu năm qua trong thôn cưới gả không ít, nhưng chỉ có khi bà lấy chồng là được nhà mẹ đẻ cho một đôi hoa tai vàng. Vì việc này bà vẫn luôn tự cho rằng bản thân là người đặc biệt nhất trong thôn, thế thứ đó đâu rồi? Bà bảo bà Thái nói dối, không có chuyện đổi con, vậy được rồi, bà lấy đôi hoa tai vàng kia ra, xem có còn ở đây hay không?”
Hướng Quế Liên há miệng đang định nói chuyện, đã nghe thấy Lưu Đại Hoa rào trước: “Bà đừng nói với tôi là bà đánh mất rồi đấy nhé, đó là di vật mẹ bà cho bà trước khi chết. Bà luôn giữ gìn rất cẩn thận sao có thể dễ dàng đánh mất được. Bà cũng đừng nói giống bà Thái là đã cầm cố khi nạn đói xảy ra. Lúc ấy tình hình nhà bà thế nào, ai chẳng biết. Nếu bà dùng đôi hoa tai vàng ấy để mua lương thực, nhà bà còn có thể đói như vậy sao? Chu Nhị Giang có thể vì một miếng ăn mà c.h.ế.t đuối trong sông sao?”
Hướng Quế Liên hận không thể nhào tới cắn Lưu Đại Hoa một miếng, mấy lý do bà ta định nói, đều bị Lưu Đại Hoa phá hỏng rồi, sao trên đời này lại có người đáng giận như vậy!
Lưu Đại Hoa liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Sao hả, không lấy ra được à? Theo tôi, thật ra căn bản không cần xem có hoa tai vàng hay không làm gì, chỉ cần nhìn thái độ bà đối xử với thằng Ba ngần ấy năm là biết. Mỗi chuyện bà từng làm với thằng Ba, có chuyện nào là mẹ ruột làm ra được không? Trước kia tôi chỉ cho rằng đầu óc bà không tốt lắm, hóa ra không phải đầu óc không tốt, mà căn bản thằng Ba không phải con ruột của bà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ấy thở dài: “Tôi đã nói rồi mà, nào có mẹ ruột đối xử với con mình như thế! Cũng do tôi không nghĩ tới vấn đề nằm trên người vị quý nhân kia, chỉ nghĩ Chu Nhị Giang thật thà, không thể nào có người bên ngoài, Hướng Quế Liên cũng không dám lén lút thậm thụt với ai. Đứa trẻ này chắc chắn là của bà ta với Chu Nhị Giang. Không ngờ bà lại dám đổi con!”
“Bà mới đổi con ấy! Tôi không đổi con! Thằng Ba chính là con rôi!” Hướng Quế Liên không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn chặt điểm này.
Nhưng mà mọi người có mặt ở chỗ này đều ồn ào, nghị luận sôi nổi, không mấy ai tin lời bà ta.
Đúng như lời Lưu Đại Hoa nói, thái độ của bà ta đối với đứa con này hai mươi mấy năm qua đã chứng minh tất cả. Trước đây không biết chân tướng, mọi người chỉ cảm thấy Hướng Quế Liên không hiểu lý lẽ. Bây giờ biết chân tướng rồi, mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra.
Thi thoảng trong đám người lại phát ra tiếng “A, khó trách.”
Hướng Quế Liên cắn chặt răng, quay đầu trừng mắt với Thẩm Húc: “Mày không muốn nhận người mẹ này thì không nhận nữa, không cần thiết phải bôi nhọ tao, nói tao đổi con như vậy. Chỉ dựa vào mày, còn đòi làm con của quý nhân, mày cũng không nhìn xem mày có bản lĩnh gì, mày có tư cách ấy sao? Mày muốn đoạn tuyệt quan hệ với tao, tao sẽ coi như chưa từng sinh đứa con trai này là được, có cần phải hất nước bẩn lên người tao như vậy không? Chu Ái Dân, mày nhẫn tâm quá!”
“Phải không?” Thẩm Húc mỉm cười nhìn bà ta: “Bà nói tôi là con trai bà, vậy bà có dám đi đến bệnh viện với tôi một chuyến không? Khả năng là bà chưa biết, mỗi người đều có nhóm m.á.u riêng, nhóm m.á.u của cha mẹ quyết dịnh nhóm m.á.u của con cái.”
“Ví dụ như, nếu cha mẹ đều là nhóm m.á.u O, sẽ không thể sinh được con có nhóm m.á.u A, B, hay Ab. Nếu cha mẹ là nhóm m.á.u AB, cũng không thể nào sinh được con có nhóm m.á.u O. Chuyện này còn có rất nhiều loại không có khả năng nữa. Bà có dám đi kiểm nghiệm với tôi một lần không?”
Hướng Quế Liên chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ: “Mày nói không hteer là không thể sao? Cái gì A A, cái gì BB, mày nói đúng là đúng à, tao đã sống cả đời, nhưng chưa bao giờ nghe thấy chuyện kiểu này.”
Lưu Đại Hoa: “Không phải là không có. Thời cổ có chuyện lấy m.á.u nhận thân đó thôi. Tôi thấy chuyện này không khác lấy m.á.u nhận thân lắm, chắc là được thôi.”
Chu Minh Tô đứng ra gật đầu: “Đúng thế, chuyện này có căn cứ khoa học hẳn hoi, em Ba nói không sai.”
Chỉ là nếu không trùng hợp gặp phải vài loại tình huống “Không có khả năng”, sẽ không có cách nào chứng thực được có phải con ruột hay không. Nhưng cô liếc mắt nhìn về phía Thẩm Húc một cái, cuối cùng nuốt những lời này lại.
Cô từng học đại học, là phần tử trí thức được toàn thôn công nhận, cô vừa mở miệng, Hướng Quế Liên đã biết chuyện này là có thật.
Nếu thật sự đi xét nghiệm, chân tướng sẽ lộ rõ, khi ấy cho dù bà ta cắn c.h.ế.t không thừa nhận cũng không được. Không thể xét nghiệm, tuyệt đối không thể xét nghiệm.
Hướng Quế Liên nhắm mắt lại, lập tức lăn đùng ra mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói: Ở trong nước, nghiệm ADN phải tới thập niên 80 mới có. Thập niên 70, chỉ có thể thông qua tế bào bạch huyết, kháng nguyên để giám định.