Trở lại nhà khách, Chu Minh Tô ngày ngốc nửa ngày. Chu Minh Hữu rất lo lắng: “Chị, chị không sao chứ?”
Chu Minh Tô hoàn hồn: “Không sao cả! Em yên tâm, chuyện ly hôn là do chính chị quyết định, chị sẽ không hối hận. Chỉ là chị với Lưu An Nam làm vợ chồng nhiều năm như vậy, hai người cũng từng thật lòng yêu nhau, bây giờ rơi vào kết cục này, nhất thời có chút cảm khái thôi.”
Thấy giọng cô vẫn coi là bình thản nhẹ nhàng, Chu Minh Hữu mới yên lòng, lại có chút tò mò hỏi: “Sao đột nhiên Lưu An Nam lại đồng ý ly hôn?”
Chu Minh Tô trào phúng: “Lưu Định Viễn ở nhà đòi c.h.ế.t đòi sống, không cho chị bước vào cửa nhà họ Lưu nữa, dùng cách tuyệt thực để ép buộc, đói đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện. Vì con trai bảo bối, Lưu An Nam không thể không ly hôn.”
Chuyện này là lúc làm thủ tục, Lưu An Nam nói với cô. Vì biểu đạt tình thế lưỡng nan khó xử thống khổ của mình, cũng biểu đạt xin lỗi Chu Minh Tô, nhưng mà đối vơi những chuyện này, Chu Minh Tô đều không thèm để ý.
Chu Minh Hữu cứng họng: “Bà… Bà Chương này đúng là… Đó là cháu ngoại ruột thịt của bà ta, bà ta không sợ đói quá xảy ra chuyện không may sao?”
Đúng là do bọn họ ép nhà họ Chương tạo áp lực với Lưu An Nam, nhưng không ngờ nhà họ Chương lại dùng biện pháp này.
Bà Chương, đúng là kẻ tàn nhẫn!
Khi bọn họ đang nói chuyện, bà Chương tàn nhẫn và Chương Đức Tổ lại lần nữa xuất hiện.
Thẩm Húc biết ý đồ đến của bọn họ, đưa qua mấy tấm phim ảnh. Chương Đức Tổ trực tiếp móc bật lửa ra, thiêu sạch sẽ. Nhìn từng tấm phim ảnh thành tro. Trong lòng Chương Đức Tổ buông lỏng, như trút được gánh nặng.
Thẩm Húc lại có chút ngây người.
Vân Chi
Hắn dùng máy kỹ thuật số vốn dĩ không có phim, trong không gian cũng không có máy ảnh nào chụp bằng phim. Mấy tấm phim ảnh này là do hắn bỏ ra hai mao tiền mua phim chụp hỏng ở quán chụp ảnh.
Vốn dĩ nghĩ, người thời này không hiểu về phim ảnh lắm, chưa chắc Chương Đức Tổ đã nhìn kỹ, huống hồ chỉ xem phim ảnh, cùng lắm nhìn ra được hình dáng, căn bản không thấy rõ, nếu muốn rửa ra ảnh ít nhất phải mất vài ngày. Khi đó bọn họ đã về thôn Thượng Thủy từ lâu rồi.
Cho dù Chương Đức Tổ thật sự phát hiện ra, hắn cũng đã chuẩn bị tốt kịch bản lừa dối, nào ngờ ngay cả xem qua Chương Đức Tổ cũng không xem, khiến Thẩm Húc phí công chuẩn bị một phen.
Trước khi đi, Chương Đức Tổ không nhịn được quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Húc một cái: “Mày tên là Chu Ái Dân đúng không? Tốt lắm, tao nhớ kỹ!”
Thẩm Húc khinh bỉ, không thèm để ý chút nào, thích nhớ kỹ thì nhớ thôi! Xem ai sợ ai!
Thấy mẹ con nhà họ Chương đã ra về, Chu Minh Hữu hỏi Thẩm Húc: “Anh Ba, việc này coi như kết thúc rồi? Vậy ngày mai chúng ta về nhé?”
Thẩm Húc lắc đầu: “Không! Đợi thêm hai ngày nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Minh Tô và Chu Minh Hữu đều nghi hoặc.
Thẩm Húc nói: “Chương Đức Tổ một cái bao cỏ, tôi không cảm thấy anh ta có thể tạo ra được sóng gó gì. Nhưng vẫn phải cẩn thận, phòng ngừa vạn nhất. Tôi không muốn nhấm nháp tư vị đánh rắn không c.h.ế.t bị rắn cắn ngược.”
Chu Minh Hữu khó hiểu: “Nhưng mà anh đã đưa cho anh ta hết ảnh chụp rồi, phim ảnh cũng đã đốt hết, còn đối phó với anh ta thế nào?”
Thẩm Húc khẽ cười, duỗi tay ra, thứ đang cầm trong tay không phải là ảnh chụp Chương Đức Tổ với cô nhân tình kia sao? Trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Minh Hữu, Thẩm Húc khẽ vỗ vỗ tấm ảnh chụp vào lòng bàn tay mình: “Ai nói tôi đưa hết ảnh chụp cho anh ta rồi? Tôi chụp tất cả mười tấp, cho anh ta bốn tấm, bị anh ta xé một tấm, vẫn còn năm tấm nữa.”
Nói xong hắn dặn dò Chu Minh Hữu: “Mai, cậu đi cùng chị Minh Tô tới tổ dân phố lấy thư giới thiệu, phải dùng lúc mua vé tàu. Sau đó không đi đâu cả, ở lại nhà khách với hai mẹ con chị ấy. Cho dù Chương Đức Tổ muốn trả thù, cũng sẽ không chọn ra tay ở nhà khách. Ở đây người đến người đi, anh ta không có cái gan ấy.”
Sau khi sắp xếp xong cho ba người nhà họ Chu bên này, Thẩm Húc cầm tay nải đã thu dọn cẩn thận ra ngoài, đi thẳng tới xưởng giày Triều Dương. Vẫn dưới hàng cây kia, vẫn là hai ông cụ lần trước.
“Ông Chu, ông Lý.”
“A! Nhóc con, là cậu à? Sao lại tới nữa rồi? Không phải nói không tìm được người thân sao? Hay là cố ý tới tìm chúng tôi đánh cờ đấy?”
Thẩm Húc không hề khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Ông Lý, lần này cháu đến không phải để đánh cờ, Cháu tới tìm con trai ông.”
Ông Lý vô cùng kinh ngạc: “Con trai tôi?”
“Đúng! Không biết bây giờ con trai ông có nhà không, có tiện để cháu tới thăm hỏi một chút hay không?”
Ông Lý không đồng ý ngay, mà quan sát hắn một phen: “Cậu tìm con trai tôi có việc?”
“Tất nhiên là có việc rồi, chỉ là không tiện nói ở chỗ này. Ông cứ yên tâm, cháu không có ý xấu với hai ngươi.”
Ông Lý cười xùy một tiếng: “Hừ! Cậu chỉ có một mình, tới đại bàn của chúng tôi rồi, cả nhà chúng tôi còn sợ cậu chơi xấu sao? Hơn nữa, đây là khu tập thể trực thuộc nhà xưởng, chỉ cần tôi kêu một tiếng, đảm bảo mọi người sẽ chạy tới giúp đỡ ngay, cậu có tin không?”
“Tin tin tin! Sao có thể không tin! Chắc chắn ông hô một tiếng mọi người sẽ đáp lời ngay!” Thẩm Húc phụ họa trêu đùa.
Ông Lý cười ha hả: “Đi theo tôi!”
Con trai ông Lý tên là Lý Thành Bân, năm nay hơn ba mươi tuổi, diện mạo có năm phần giống ông Lý, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Ông Lý là người đơn giản, không tim không phổi. Còn Lý Thành Bân lại không phải như thế, anh ta là người khôn khéo, trong lòng có dự tính, hợp ý Thẩm Húc.
Nghe ra được cái gọi là “Chuyện chính sự” trong miệng Thẩm Húc không tiện tuyên dương, Lý Thành Bân cũng không sợ hắn cất giấu tâm cơ, tìm lý do khiến ông Lý và vợ con đều ra ngoài.
Thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Húc mới lấy ảnh chụp ra: “Nghe nói anh Lý đang cạnh tranh chức vị tổ trưởng với Chương Đức Tổ, tôi nghĩ, chắc hẳn mấy thứ này có thể giúp được anh!”