Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 75: Chó điên cắn loạn



Trong căn phòng đất.

Thẩm Húc cũng dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Chu Ái Hồng. Nếu nói những người khác trong nhà họ Chu là giả ngu, vậy thì Chu Ái Hồng chính là ngu thật!

“Cô có phải nhầm lẫn gì rồi không? Khi phân gia đã viết rõ, ngay cả sinh lão bệnh tử của mẹ già tôi cũng không cần phụ trách, còn phải quan tâm đến một đứa em gái như cô có tiền mua quần áo mới hay không à? Dựa theo giấy tờ khi phân gia đã viết, tất cả trách nhiệm của tôi đều do người làm thay công việc của tôi phụ trách. Đừng nói chuyện cho em gái tiền mua quần áo có phải trách nhiệm của người anh trai này hay không, cho dù phải, thì cô nên đi tìm Chu Ái Quân mới đúng, đừng tìm tôi!”

Chu Ái Hồng dẩu miệng: “Anh Tư không cho em!”

“Vậy cô dựa vào đâu lại cảm thấy tôi sẽ cho cô?”

“Vì sao không cho em? Không phải anh đã vào đội vận chuyển rồi à? Anh có tiền, đừng lừa em nói anh không có! Em đã nhìn thấy, mấy ngày nay nhà các anh luôn ăn thịt cá, trong túi của Tam Oa và Yến Tử thi thoảng còn có kẹo. Tam Oa nói, hiện giờ ngày nào thằng bé cũng uống sữa bột! Những thứ đó tốn bao nhiều tiền? Riêng một hộp sữa bột thôi cũng mấy chục đồng rồi, cho em mua bộ quần áo thì đáng mấy đồng chứ?”

Thiếu chút nữa Thẩm Húc đã bị thái độ đúng lý hợp tình này của cô ta làm cho giận quá hóa cười: “Tôi mua đồ ăn cho con trai con gái tôi không phải chuyện đương nhiên sao? Tôi đối xử tốt với bọn chúng, bọn chúng ghi tạc trong lòng. Tôi đi làm về, bọn chúng sẽ hỏi tôi có đói bụng không, sẽ bưng cơm rót nước cho tôi, tôi mệt mỏi, bọn chúng biết lấy nước cho tôi ngâm chân, còn biết nói những lời tri kỷ, khi trưởng thành sẽ hiếu thuận với tôi.”

“Trước kia tôi đối xử với cô cũng không tệ, bộ quần áo cô mặc bây giờ vẫn là do tôi bỏ tiền ra mua cho cô năm ngoái, cô có nhớ rõ tôi tốt với cô không? Tôi mua quần áo, giày dép cho cô, cô đã cho tôi được cái gì? Hay là vì cô là em gái tôi, tôi phải cho cô? Tôi có tiền hay không thì liên quan gì đến cô? Có thì phải cho cô à?”

“Bản thân cô cũng có công điểm, có đồ ăn trong đại đội, tuy rằng không so được với con gái trong thành phố, nhưng cũng không quá kép. Bảo cô nhường tất cả những gì mình có cho anh Cả anh Hai, cô có bằng lòng không? Còn nữa, quần áo trên người, kẹp tóc trên đầu, cũng không cần phải mua toàn đồ đắt tiền như vậy, mua đồ rẻ một chút, sẽ tiết kiệm được không ít tiền chênh lệnh giá đâu. Rồi đưa hết tiền tiết kiệm được đó cho Oanh Oanh với Quang Tông Diệu Tổ, cô chịu sao?”

Chu Ái Hồng trừng mắt: “Đây là đồ của tôi, dựa vào đâu tôi phải cho bọn họ?”

Vân Chi

Thẩm Húc cười ha hả: “Cô cũng biết đồ của mình không được cho ai à? Thế cô dựa vào cái gì tới đây đòi đồ của tôi?”

Chu Ái Hồng sững sờ ngay tại chỗ, cô ta thật sự chưa từng suy xét đến vấn đề này. Lời Thẩm Húc vừa nói, hình như cũng có chút đạo lý? Ngay cả cô ta cũng không muốn đem đồ của mình cho người khác, người khác dựa vào cái gì phải cho cô ta? Nhưng trước kia không phải vẫn luôn như vậy sao? Mẹ nói, anh Ba nợ bọn họ! Cho bọn họ tiền là chuyện đương nhiên! Sao anh ba có thể nói cô ta như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Ái Hồng chảy nước mắt: “Anh Ba, anh… Em không để ý tới anh nữa!”

“Tôi cảm ơn cô! Nhớ rõ nhé, sau này ngàn vạn lần đừng để ý tới tôi! Chúng ta gặp nhau trên đường cái, tôi tuyệt đối sẽ không đi cùng phía với cô, cô cũng đừng chạy tới lượn lờ trước mặt tôi!” Thẩm Húc đứng dậy, hất chậu nước vừa rửa sạch đồ ăn trong tay về phía cô ta: “Đầu óc có bệnh phải trị, ra cửa quẹo phải là nhà thầy thuốc Lý, quẹo trái là đường lên bệnh viện trên thị trấn, hay cô muốn lên bệnh viện huyện thì tùy cô. Đi thong thả không tiễn!”

Rầm! Chu Ái Hồng không kịp tránh né , quần áo ướt quá nửa, ấm ức đến mức nước mắt rơi như mưa.

Trong phòng,

Điền Tùng Ngọc hỏi: “Ai tới thế?”

“Không ai cả! Chó điên cắn loạn thôi! Em đừng ra ngoài. Hiện giờ em đang có thai, không thể có bất kỳ sơ xuất nào, đừng để chó điên quấn lấy.”

Điền Tùng Ngọc lườm hắn một cái: “Đừng tưởng rằng em không biết. Em nghe ra được, là giọng Ái Hồng. Làm gì có ai lại nói em gái mình như anh chứ? Tuy rằng em gái anh…”

Cô cau mày: “Dù sao vẫn là em gái anh!”

Thẩm Húc biết cô định nói là hơi ngu ngốc, nhưng để ý tới thể diện của người anh như hắn, nên mới không nói ra lời.

Nhưng Thẩm Húc lại không coi Chu Ái Hồng là em gái, đừng nói không phải người thân, cho dù là em ruột, với tính tình và đầu óc thế này thì… Vẫn xin thứ cho kẻ bất tài này thì hơn!

Mấy hôm trước chú Bạch nhắn tin tới nói, đã có chút manh mối về bà Thái rồi, bọn họ tra xét hai huyện, tìm hiểu tin tức từ ba huyện khác, nếu thuận lợi, trong năm nay là có thể tìm được người. Cho dù không mấy thuận lợi, chỉ cần tìm tòi trong phạm vi trăm dặm quanh huyện Dương Sơn như tin tức Thẩm Húc cung cấp, không để sót chỗ nào, muộn nhất sang năm cũng sẽ có kết quả.

Đây là tin tức tốt, cách ngày hắn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu không xa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com