“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao xưởng thực phẩm lại biết cách làm sa tế của chúng ta?”
“Cung Tiêu Xã thật sự không cần hàng của chúng ta nữa à?”
“Nếu Cung Tiêu Xã không cần, trung tâm bách hóa trên tỉnh chắc cũng không cần, sa tế của chúng ta phải làm sao bây giờ! Nhà tôi còn đang làm vài cân đậu phụ thối đó!”
“Bà mới làm đậu phụ thối thôi, còn chưa làm thành sa tế. Nhà tôi còn để lại mười mấy hộp sa tế kia kìa. Nếu bây giờ không bán ra được nữa, chỉ riêng phí tổn thôi đã tốn mất chín đồng tiền của tôi rồi!”
...
Ngoài đơn đặt hàng đầu tiên ra, các đơn đặt hàng khác đều do Chu Minh Hữu tìm về, anh ta cũng phụ trách đi liên hệ khắp nơi, tin tức xưởng thực phẩm đã sản xuất ra sa tế cũng do anh ta mang về.
Bởi vậy mọi người đều tìm anh ta, tôi một câu anh một câu. Chu Minh Hữu bị đám người vây quanh, ngay cả khoảng cách để đáp lời cũng không có. Tháng mười một trời đã chuyển lạnh, nhưng anh ta lại căng thẳng tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Cuối cùng vẫn do Chu Minh Tô giải cứu, anh ta mới thoát ra được. Cô dùng sức gõ chiêng thật mạnh, lôi kéo sự chú ý của mọi người qua bên này, rồi dùng loa hô to: “Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói đã. Tôi biết hiện giờ mọi người có rất nhiều câu hỏi muốn được giải đáp, tình hình trước mắt rốt cuộc như thế nào, những chuyện này chúng tôi đều sẽ nói rõ với mọi người!”
“Xưởng thực phẩm biết được cách làm chắc hẳn không phải mới ngày một ngày hai. Bọn họ đã dự mưu từ lâu, trước đó không hề để lộ ra bất kỳ tin tức gì, chính vì không muốn sau khi chúng ta biết tin tới tìm bọn họ gây chuyện, ảnh hưởng đến việc sản xuất của bọn họ. Hiện giờ bọn họ đã sản xuất ra được lượng lớn sa tế, cũng đã cướp hết người đặt hàng của chúng ta qua đó rồi.
Hôm nay, Minh Hữu tới Cung Tiêu Xã huyện bàn về đơn đặt hàng tiếp theo, mới phát hiện ra bọn họ đã đặt hàng của xưởng thực phẩm, cán bộ quản lý nói thẳng, bọn họ đã ký hợp đồng dài hạn với xưởng thực phẩm, sau này sẽ không mua sa tế chỗ chúng ta nữa.
Nếu chỉ một mình Cung Tiêu Xã này ngừng hẳn hợp tác với chúng ta, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu Cung Tiêu Xã trên huyện có thể bỏ rơi chúng ta, nhập hàng từ xưởng thực phẩm, thì những Cung Tiêu Xã khác cũng có thể. Minh Hữu nghĩ tới điểm này, đã cố ý bỏ ra một đồng tiền gọi điện thoại liên hệ với mấy chỗ Cung Tiêu Xã khác, đáp án nhận được quả nhiên như thế.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, từ trong miệng bọn họ, chúng tôi còn biết, xưởng thực phẩm hành động rất nhanh, không chỉ hợp tác với Cung Tiêu Xã, còn hợp tác cả với mấy nhà xưởng lớn ở khu vực lân cận rồi. Nhìn tình hình này, chúng ta sẽ không tìm được nguồn tiêu thụ trong huyện chúng ta và các huyện lân cận nữa. Vốn dĩ nghĩ còn có tỉnh thành, nhưng sau khi liên lạc với trung tâm bách hóa tỉnh, bọn họ cũng nói đã hợp tác với xưởng thực phẩm.”
Phía dưới lập tức ồ lên, nếu như vậy, chẳng phải nghề phụ của bọn họ coi như mất rồi sao? Vậy phải làm sao với số sa tế trong tay bọn họ bây giờ?
Chu Minh Tô cất cao giọng, nói: “Tôi biết, bởi vì gần đây nghề phụ sa tế kiếm được tiền, đơn đặt hàng liên tiếp không ngừng, rất nhiều hương thân đã mua không ít nguyên liệu về, khi chế tác đơn đặt hàng lần trước, còn làm thêm một chút, vốn dĩ nghĩ có thể dùng cho đơn đặt hàng lần tới, nhưng hiện giờ không có đơn đặt hàng nữa, tương đương với lãng phí khoản tiền này trong tay mình.”
Đừng thấy nhà này chỉ bảy tám hộp, nhà kia mười mấy hộp, số lượng đều không lớn lắm, chẳng qua chỉ mất mấy đồng tiền nguyên liệu, cùng lắm là mất tới mười lăm mười sáu đồng. Nhưng người nhà quê ít nguồn thu vào, số tiền này đối với công nhân trong thành phố mà nói, chỉ là nửa tháng lương, nhưng đối với người nông dân mà nói, chính là công điểm hai ba tháng của bọn họ.
“Chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm nguồn tiêu thụ khác bán số sa tế này đi. Nhưng xin mọi người nhớ rõ, tạm thời đừng làm thêm sa tế nữa. Mặt khác, hiện giờ còn một vấn đề mấu chốt, vì sao xưởng thực phẩm lại biết được cách làm sa tế của chúng ta?”
Mọi người nghe thấy thế lập tức kích động phẫn nộ không thôi.
“Đúng thế! Sao xưởng thực phẩm lại biết được cách làm? Cách làm chỉ có người trong thôn Thượng Thủy chúng ta biết, nói cách khác, là do nhà nào đó trong thôn chúng ta đã truyền ra ngoài!”
“Cũng chưa chắc, nói không chừng bị người ta ăn trộm thì sao?”
“Trộm? Trộm bằng cách nào? Chính vì sợ bị người khác biết, khi làm sa tế chúng tôi đều đóng cửa đề phòng, ngay cả thân thích trong nhà còn không trộm được, xưởng thực phẩm trộm thế nào?”
“Tôi thấy, khả năng là có người cố ý nói cho xưởng thực phẩm rồi!”
“Trước đây tôi còn nghe nói, xưởng thực phẩm bỏ tiền ra mua!”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng kích động.
Chu Minh Tô đưa loa cho Chu Minh Hữu, Chu Minh Hữu gật đầu nói: “Không sai, sau khi biết tình hình này, tôi đã tới xưởng thực phẩm một chuyến. Nếu là do bọn họ ăn trộm, chúng ta có thể tới tìm chủ tịch công xã, tìm bí thư, thậm chí tìm huyện trưởng. Nhưng bọn họ đã đưa ra một bản hợp đồng, bên trên viết rõ, bọn họ đã bỏ ra năm trăm đồng để mua cách làm sa tế!”