Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 90: Lâm Thanh Vân



Ra khỏi thôn Thượng Thủy, Chu Ái Quân nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng xưởng thực phẩm nói sẽ giữ bí mật, nhưng ai dám đảm bảo không có sơ hở nào? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù có hợp đồng ở đó, nhưng xưởng thực phẩm bối cảnh lớn, cho dù tiết lộ ra ngoài, anh ta có thể làm gì được bọn họ?

Càng khỏi phải nói tới dáng vẻ hoảng loạn hôm nay của Hướng Quế Liên, anh ta thật sự không tin tưởng mẹ mình có thể không để lộ sơ hở.

Biểu cảm của người trong thôn thế nào, anh ta đều nhìn rõ. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta mới kinh ngạc phát hiện ra trước đó bản thân đã quá coi thường phản ứng của mọi người sau khi chuyện này nổ ra. Nhưng mà chuyện đã làm rồi, không thể quay lại được, cho dù có cách quay người thời gian, anh ta vẫn sẽ làm như vậy.

Mọi người tức giận thì thế nào? Anh ta ra ngoài trốn tránh một khoảng thời gian là được, trong nhà còn mẹ già và các anh em chịu trách nhiệm. Chỉ cần chống đỡ được lửa giận của người trong thôn mấy ngày này, là không vấn đề gì. Nhà họ Chu có căn cơ ở thôn Thượng Thủy, còn có bác trai là đại đội trưởng, chẳng lẽ còn có thể g.i.ế.c bọn họ thật sao?

Vân Chi

Không thể nào!

Điều khiến Chu Ái Quân không nghĩ tới chính là, chuyện người bán phương pháp chế tác cuối cùng vẫn bị mọi người biết. Nhưng không phải do xưởng thực phẩm lộ ra, cũng không phải do mẹ anh ta Hướng Quế Liên để lộ.

Người trong thôn vào trong huyện hỏi thăm không hỏi ra được gì, hỏi thăm trong thôn cũng không tìm được manh mối nào. Anh ta ngàn tính vạn chín nhưng mà lại không tính đến, khi anh ta cho rằng tất cả mọi chuyện đã trần ai lạc định, cơn phong ba này đã qua đi, người trong thôn không tìm hiểu được gì đành phải từ bỏ, thì mọi chuyện lại bị hại bởi cái miệng của Chu Ái Hồng.

***

Cánh rừng sau núi.

Lâm Thanh Vân ngồi trên tảng đá, ngây người nhìn dòng suối trước mắt. Chu Ái Hồng chạy chậm qua bên này, nhìn thấy anh ta, trên mặt tràn đầy vui sướng, móc ra quả trứng gà đã luộc chín từ trong lòng n.g.ự.c đưa qua: “Đồng chí Lâm, thứ này tặng cho anh.”

Lâm Thanh Vân không ngẩng đầu, cũng không nhận trứng gà, chỉ nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy, như đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Chu Ái Hồng đến gần, ngồi xuống một tảng đá khác cách anh ta chỉ khoảng nửa cánh tay, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Đồng chí Lâm, anh đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì!” Lâm Thanh Vân lắc đầu, tuy rằng như thế, nhưng trên mặt anh ta lại hiện rõ ba chữ “Tôi có việc”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Ái Hồng nhíu mày: “Anh gặp phải chuyện khó khăn gì à? Anh nói thử cho tôi nghe đi, nói không chừng tôi có thể giúp được anh thì sao?”

“Ngày kia, sẽ công bố kết quả thi tuyển giáo viên của trường tiểu học công xã.”

Mấy năm qua mưa thuận gió hòa, lương thực trong đất thu hoạch không tồi, trong thôn còn trồng chút cây ăn quả, lá trà, thu hoạch cũng tạm ổn. Nhà nước tích cực triển khai công tác xóa nạn mù chữ, khiến mọi người nhận ra được tầm quan trọng của việc học. Cuộc sống càng ngày càng tốt lên, nhà nào có chút tiền dư thừa, đều đưa con cháu trong nhà đi học.

Trước đây công xã bọn họ chỉ có hai trường tiểu học, dưới công xã lại có mười mấy đại đội sản xuất, hiển nhiên là không đủ. Đầu năm nay, công xã thông qua bỏ phiếu quyết định, lại xây thêm một trường tiểu học mới, một tháng trước vừa mới xây xong, năm ngày trước tiến hành triệu tập người đăng ký thi tuyển giáo viên tới tham gia thi.

Lâm Thanh Vân cũng tham gia lần thi tuyển này.

Nghe thấy anh ta nói vậy, ánh mắt Chu Ái Hồng hơi tối đi, sắc mặt có chút cô đơn: “Đợi khi có kết quả rồi, anh sẽ trở thành giáo viên tiểu học, sẽ phải tới trường học, chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa.”

“Nói cái gì thế! Cho dù tôi thi đõ, cũng chỉ là đi dạy học thôi. Hộ khẩu của tôi vẫn ở thôn Thượng Thủy, cùng lắm khi bận sẽ ở lại ký túc xá cho giáo viên, còn khi không bận đều phải về thôn Thượng Thủy.”

Chu Ái Hồng lập tức vui vẻ, còn Lâm Thanh Vân thì thở dài: “Chỉ sợ tôi sẽ không thi đậu.”

“Sao thế được. Anh học hành tốt như vậy, còn tới từ thủ đô, từng sống ở thành phố, hiểu biết nhiều hơn người khác. Anh thi còn không đậu, thì có ai thi đậu được?”

Ánh mắt Lâm Thanh Vân lóe lên: “Nói là thi tuyển, nhưng nào phải như thế, trong này còn có chuyện mờ ám. Tôi nghe nói, thật ra thi tuyển chỉ là ngụy trang thôi, danh ngạch đã điều động nội bộ từ lâu rồi. Có cậu thanh niên trí thức ở thôn Hạ Thủy, trước đây cùng đi một chuyến tàu với tôi, hôm qua tôi gặp anh ta, anh ta tốt bụng nói cho tôi biết, anh ta bỏ ra một trăm năm mươi đồng, đã lấy được một danh ngạch rồi. Bảo tôi nếu muốn thì phải hành động nhanh lên, nếu không chỉ sợ danh ngạch còn lại cũng bị người khác cướp mất.”

Chu Ái Hồng sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận: “Sao bọn họ có thể làm vậy được! Làm thế là gian lận, chúng ta đi kiện hắn!”

“Vô dụng thôi! Không nói nữa, coi như tôi không có bản lĩnh, thi trượt.”

“Sao có thể để yên như vậy! Nếu anh thật sự không có bản lĩnh thì bỏ đi, nhưng sự thật lại không phải như thế. Anh có bản lĩnh, lại bị người khác dùng tiền chèn ép, như vậy không công bằng!”

“Không bỏ qua thì có thể thế nào? Tuy rằng tôi tới từ thủ đô, điều kiện trong nhà cũng được, mỗi tháng đều gửi cho tôi chút tiền với phiếu. Nhưng tôi đã dùng hết rồi, trước kia nghĩ dù sao tháng sau lại có, nên không tiết kiệm. Nếu biết trước như vậy, tôi sẽ tiết kiệm một chút, bây giờ cũng không cần buồn bực thế này. Hiện tại đừng nói một trăm rưỡi, ngay cả mười lăm đồng sợ là tôi cũng không thể lấy ra được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com