Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 92: Có bản lĩnh lấy chứng cứ rõ ràng ra đây



Lưu Đại Hoa không kìm nén được đầu tiên, xông luôn vào nhà: “Hướng Quế Liên! Được lắm! Chúng tôi tìm kẻ trộm vài ngày, hóa ra kẻ trộm lại ở ngay chỗ này!

Ngoài cửa lại có người! Hơn nữa người ấy còn là Lưu Đại Hoa!

Sắc mặt Hướng Quế Liên đại biến: “Ai trộm bán hả? Lưu Đại Hoa! Bà đừng oan uổng người khác!”

“Oan uổng? Chu Ái Hồng nói gì tôi đều nghe thấy hết rồi! Không chỉ mình tôi, Thẩm Vân Hà cũng nghe thấy! Bà còn không chịu thừa nhận?”

Khả năng là Chu Ái Hồng biết, bản thân đã gây họa, nên co đầu rụt cổ đứng trong góc, không dám lên tiếng nữa.

Tất nhiên là Hướng Quế Liên cắn c.h.ế.t không chịu thừa nhận rồi. Chu Ái Quân từng nhắc nhở, cho dù la lối, khóc lóc, chơi xấu, cũng không được thừa nhận!

“Bà nghe lầm rồi, không có việc này! Ái Hồng mới mấy tuổi cầu, con nít con nôi biết cái gì. Con bé chỉ đang giận dỗi với tôi, nên nói lung tung thôi, thế mà bà cũng coi là sự thật! Lưu Đại Hoa, bà đừng có mà chậu phân nào cũng muốn đổ lên đầu tôi như thế.”

Lưu Đại Hoa cũng là con cọp mẹ, thấy đối phương c.h.ế.t đến nơi rồi vẫn còn cứng miệng, thì trực tiếp ra tay.

Hướng Quế Liên bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị đối phương túm được cánh tay và b.í.m tóc, kéo lôi ra ngoài, đau đến mức bà ta phải thét lên.

Nhưng Lưu Đại Hoa cũng không phải dạng vừa, bà ta phải giãy giụa hai ba lần mới thoát ra được: “Lưu Đại Hoa, bà định làm gì hả? Thế nào, bà muốn g.i.ế.c người à?”

Lưu Đại Hoa không để ý tới đối phương, trực tiếp gân cổ lên, kêu to: “Có ai không, mọi người mau tới đây đi! Đã bắt được kẻ trộm bán cách làm sa tế rồi!”

Giọng bà ấy to lớn vang dội, còn dùng hai tay làm loa, mấy hộ gia đình xung quanh lập tức nghe thấy. Người nọ truyền người kia, chưa tới năm phút, đã có mấy chục người đứng chén chúc trong sân nhà họ Chu rồi. Vợ chồng Chu Ái quốc và Chu Ái Đảng cũng đã nghe được tin, vội vã chạy về nhà.

“Lưu Đại Hoa, bà nói đã tìm được người trộm bán cách làm sa tế rồi, người đó là a?”

Lưu Đại Hoa vươn ngón tay ra: “Bà ta, Hướng Quế Liên!”

Chu Đại Hải: “Nói chuyện phải có chứng cứ, chuyện này không phải chuyện đùa!”

Hai người này xưa nay không hợp nhau, Chu Đại Hải nghi ngờ, cũng là lẽ thường.

Hiện giờ người trong thôn hận người trộm bán cách làm sa tế đến mức nào, sao Chu Ái Đảng có thể không biết, thấy tình cảnh như vậy, anh ta vội vàng đứng ra: “Đúng thế, thím Đại Hoa. Không thể vì thím khéo ăn khéo nói, là có thể đổ tội cho mẹ cháu làm. Mẹ cháu có bán cách làm sa tế hay không, chẳng lẽ cháu không biết sao? Cháu không nghe nói trong nhà có thêm năm trăm đồng. Nếu nhà chúng cháu có thêm nhiều tiền như vậy, còn không bỏ ra mua thịt về ăn mừng sao?”

Lưu Đại Hoa nheo mắt nhìn về phía anh ta, không sợ hãi chút nào: “Lời này không phải do tôi nói, mà là Chu Ái Hồng nhà cậu nói! Không chỉ mình tôi nghe thấy, Thẩm Vân Hà cũng nghe thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Vân Hà đứng ra gật đầu, kể rõ mọi chuyện một lần.

Mọi người đều kinh ngạc. Ngay cả Chu Ái Đảng cũng kinh ngạc!

Hướng Quế Liên căng thẳng: “Tôi đã nói hai người nghe lầm rồi, Ái Hồng giận dỗi tôi, mới nói ra lời này để uy h.i.ế.p tôi, đòi tiền, mọi người không hiểu sao?”

Vân Chi

Chu Ái Đảng nhìn Chu Ái Hồng, trong lòng hồ nghi, chuyện kiểu này không phải Chu Ái Hồng không làm ra được!

Lưu Đại Hoa không để bản thân bị đưa vào tròng, bà ta lập tức kéo Chu Ái Hồng tới, đẩy vào giữa đám người: “Có phải sự thật hay không, không phải bà nói là được! Để con gái bà nói!”

Chu Ái Hồng đã bao giờ trải qua tình cảnh này đâu, thấy mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn chằm chằm vào bản thân, lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, chân tay bủn rủn, nước mắt rơi xuống ào ào.

“Cháu… Cháu…”

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua bản thân chỉ muốn đòi Hướng Quế Liên một trăm năm mươi đồng thôi, sau mọi chuyện lại biến thành thế này rồi?

“Chu Ái Hồng, ban nãy cháu vừa nói gì với Hướng Quế Liên, bây giờ đứng trước mặt mọi người lặp lại lần nữa.”

Lưu Đại Hoa ép sát từng bước, Chu Ái Hồng sợ tới mức khóc thành tiếng.

Hướng Quế Liên nhảy cẫng lên, vỗ mạnh một cái vào lưng Chu Ái Hồng: “Tao bảo mày không lựa lời, bảo mày hồ ngôn loạn ngữ này. Bây giờ sướng chưa, mày đứng ra nói đi, nói cho mọi người biết, căn bản không có việc này, là do mày trách tao không cho mày tiền, biết hiện tại người trong thôn để ý nhất là việc này, nên mới lấy ra để uy h.i.ế.p tao, khiến mọi người hiểu lầm! Mày mau nói đi!”

Dáng vẻ vội vàng hấp tấp như vậy, đúng là khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Chu Ái Hồng khóc càng lớn hơn: “Cháu…Cháu không biết! Cháu không biết!”

Cô ta ngu ngốc, không biết phải làm sao, vô cùng hoảng hốt. Vốn dĩ đầu óc đã không tốt rồi, lúc này lại càng không tốt hơn.

Hướng Quế Liên tức giận đến mức trực tiếp cho cô ta một cái tát, sau đó lại quát nạt: “Tao cho mày nói lung tung này, cho mày nói lung tung này!”:

Hai mẹ con trực tiếp trình diễn một tuồng kịch, Lưu Đại Hoa cười lạnh kéo bà ta ra: “Bà muốn dạy dỗ con gái thì chờ việc này chấm dứt muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ! Cho dù đánh c.h.ế.t con bé, chúng tôi cũng mặc kệ, nhưng hiện tại, chúng ta nói chuyện chính sự trước!”

Hướng Quế Liên, bà cho rằng bây giờ bắt Chu Ái Hồng sửa miệng là không vấn đề gì sao? Thế nào, bà cho rằng tai tôi với Thẩm Vân Hà bị điếc, hay là cho rằng chúng tôi ngu ngốc, sẽ tin lời bà nói? Chu Ái Hồng nói bậy sao? Con bé là con gái bà, dù nói bậy cũng không thể vu hãm bà như thế.”

“Sao lại không thể? Lưu Đại Hoa, bà đừng mong chỉ dựa vào một câu nói của Ái Hồng nhà tôi là muốn định tội tôi rồi. Có bản lĩnh bà lấy chứng cứ rõ ràng ra đây.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com