Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn

Chương 194



Giang Khắc Tiên vuốt ve một tấm ảnh, đôi mắt vốn không bộc lộ cảm xúc nay ánh lên tình thương.

Trong ảnh, cháu trai bảy tuổi ôm một cô bé xinh xắn chạy phía trước, còn cô cháu gái thì cầm một cây chổi lông gà chạy theo sau.

Giang Khắc Tiên không rành về kỹ thuật chụp ảnh, nhưng cảm thấy những bức ảnh của đồng chí Lận Đình chụp, bức nào cũng sống động, bức nào cũng tràn đầy sức sống.

Cũng chính nhờ những bức ảnh này cùng với những cuốn nhật ký dày cộp, lần đầu tiên khiến ông ấy do dự về một việc gì đó.

Các cháu rất hạnh phúc, điều này không thể thiếu sự chǎm sóc tận tình của vợ chồng Hoắc Tiếu và Lận Đình, cùng với sự chǎm sóc chu đáo của đồng chí Hồ Tú...

Nghĩ đến đây, Giang Khắc Tiên cẩn thận cất lại những bức ảnh vào phong bì, đặt vào ngǎn kéo rồi nói: “Đợi chút, đợi tôi xong việc sẽ gọi điện cho Hoắc Tiếu.”

Hoa Quân mặt mày phấn khởi: “Đón các cháu về phải không ạ?”

Nghe vậy, Giang Khắc Tiên liếc nhìn cấp dưới ngốc nghếch của mình.

Thấy anh ta thật sự nghĩ như vậy, ông ấy mới cầm đũa lên, vừa ǎn vừa nói: “Mặt cậu cũng to nhỉ.”

Hoa Quân ngơ ngác: “Ý ngài là sao ạ? Đón các cháu về không phải là chuyện đã bàn từ đầu rồi sao?”

Còn những ân tình ở đây thì sao? Tình cảm của các cháu thì sao? Có quá nhiều điều cần phải suy nghĩ, Giang Khắc Tiên không thể tự nhiên mà hưởng trái ngọt.

Vừa định nói sẽ bàn bạc thêm với Hoắc Tiếu, điện thoại trên bàn làm việc reo lên.

Hoa Quân định đứng lên nghe, nhưng Giang Khắc Tiên đã tỉnh lại và xua tay từ chối. Ông ấy cầm ống nghe đặt vào tai: “Alo? Ai đó?”

“... Xin chào, cháu muốn gặp ông Giang Khắc Tiên.”

Giọng nói non nớt truyền qua điện thoại khiến cho Tư lệnh Giang, dù rơi vào cảnh khốn cùng, vẫn luôn giữ được vẻ bình thản, bỗng nhiên thẳng lưng và thở nhẹ nhàng hơn.

Trong vài giây, hàng loạt khả nǎng lướt qua đầu Giang Khắc Tiên. Cuối cùng, ông ấy nói: “...Ông đây, cháu là... Miêu Miêu?”

Hoa Quân đang ǎn cơm: “Phụt... khụ khụ khụ... ai... ai thế?”

Không thích cấp dưới ồn ào, Giang Khắc Tiên vội xua tay ra hiệu cho anh ta ra ngoài.

Nǎm đó, cặp song sinh do chính tay Hoa Quân giao đi, lại là dòng m.á.u duy nhất của thủ trưởng cũ. Nay nghe tin về chúng, làm sao anh ta đành lòng rời đi, bèn lề mề thu dọn bát đĩa.

Thấy anh ta như vậy, Giang Khắc Tiên không thúc giục nữa. Tất nhiên, ông ấy cũng không có thời gian để giục, bơi đầu dây bên kia, giọng nói non nớt lại vang lên: “Ông nội, con là Miêu Miêu, cũng là Hoắc Nhất Nặc.”

Nghe cháu gái gọi mình là ông nội, tim Giang Khắc Tiên lỡ một nhịp. Ông ấy mới nhận ra rằng đứa trẻ nói mình tên là Hoắc Nhất Nặc.

Họ Hoắc, nghĩa là gì, ông ấy đã hiểu rất rõ.

Giang Khắc Tiên không quá thất vọng, ngược lại, ông ấy cười từ ái hỏi: “Miêu Miêu sao lại gọi điện cho ông nội? Bố mẹ con có ở cạnh không?”

Miêu Miêu đáp: “Không ạ, bố mẹ không biết con gọi cho ông. Con thấy số điện thoại của ông trong danh bạ của bố nên ghi nhớ lại.”

Ánh mắt Giang Khắc Tiên lấp lánh niềm tự hào: “Vậy... Miêu Miêu có chuyện gì muốn nói với ông nội?”

Đầu dây bên kia, Miêu Miêu hít một hơi sâu, giọng có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng truyền đạt quyết định đã suy nghĩ suốt hai ngày: “Ông nội, con không phản đối nhận ông, bố mẹ cũng sẽ không phản đối. Nhưng con muốn nói rõ ranh giới của con và Quả Quả.”

Đứa trẻ này... quá thông minh, lập luận quá rõ ràng.

Giang Khắc Tiên đáng ra phải tự hào, nhưng vị lão cách mạng từng chiến đấu cả đời trên chiến trường, lúc này lại cảm thấy mũi cay cay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không biết là tiếc nuối vì đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của đứa trẻ, hay tiếc vì con trai và con dâu không có cơ hội chứng kiến sự xuất sắc của con cái: “...Ranh giới của con là gì?”

Miêu Miêu đáp: “Con tên Giang Nhất Nặc, cũng là Hoắc Nhất Nặc. Nếu trở về thủ đô, con hy vọng ông đừng phản đối việc bố mẹ chuyển công tác về thủ đô.”

------------------------

“Hôm nay con đã gọi điện cho ông nội.”

Trong bữa tối, khi cả gia đình quây quần bên bàn ǎn, Miêu Miêu kể về chuyện cô bé đã gọi điện vào buổi trưa.

Vì cô bé nói với giọng điệu hết sức bình thường, nên mọi người trong nhà đều chưa kịp phản ứng.

Cho đến khi Hồ Tú với khuôn mặt ngơ ngác hỏi: “Ông nội nào?”

Hoắc Tiếu và Lận Đình mới kịp nhận ra, đồng thanh hỏi: “Gì cơ?”

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của bố mẹ, Miêu Miêu nuốt miếng thức ǎn trong miệng, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Vâng, ông nội ruột của con.”

Nhanh chóng đoán ra điểm mấu chốt, Hoắc Tiếu nhíu mày: “Con xem danh bạ điện thoại à?”

Lận Đình cũng lo lắng ôm lấy con gái: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện gọi điện?”

Quả Quả sau khi biết chuyện từ miệng chị gái, không kìm được, mắt lại đỏ hoe: “Chị, sao chị không gọi em cùng?”

Miêu Miêu xoa đầu em trai một cái, rồi nhìn bố mẹ và bà nội: “Bố mẹ khó xử, ông nội chắc chắn cũng khó xử, nếu không thì sao lâu nay không gọi điện. Việc này kéo dài chỉ làm cả hai bên thêm phiền, hơn nữa con ra mặt là hợp lý nhất.”

Nghe vậy, Lận Đình và chồng nhìn nhau, cô không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào, sau khi cố gắng tiêu hóa hết sự ngạc nhiên, cô vội hỏi: “Ông nội nói sao?”

Miêu Miêu cười trấn an: “Ông nói tùy theo ý muốn của con và Quả Quả. Nếu chúng con không muốn định cư ở thủ đô, thì đến kỳ nghỉ hè và đông, ông sẽ đón chúng con lên thủ đô chơi.”

Hồ Tú nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà vỗ ngực: “Thế thì tốt quá.” Nói xong, bà không kìm được nước mắt, những ngày qua, thực sự bà lo lắng đến mệt mỏi.

Lận Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì bên ông nội không phản đối việc họ tiếp tục liên lạc với các con, đó là một khởi đầu tốt nhất.

Nghĩ đến đây, cô vội bảo Miêu Miêu kể lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.

Sau khi nghe xong, Hoắc Tiếu nói: “Ǎn xong, bố sẽ gọi điện lại cho ông nội.”

Lận Đình cũng có cùng suy nghĩ: “Cứ đưa bọn trẻ đi cùng, để Quả Quả nói chuyện với ông. Ông đã nghĩ đến mọi mặt cho chúng ta, nên chúng ta cần tìm ra một cách vẹn cả đôi đường.”

Hoắc Tiếu gật đầu: “Yên tâm, anh hiểu rồi.” Trong khu nhà không có bí mật nào.

Nguyệt

Dù nhà Lận Đình chưa từng hé lộ điều gì ra ngoài.

Nhưng với việc thường xuyên gọi điện về thủ đô, thế nào cũng có người nghe được đôi ba câu.

Chẳng bao lâu, cả khu nhà đã biết đôi song sinh không phải là con ruột của Hoắc Tiếu và Lận Đình.

Có điều, thời buổi này nhiều quân nhân nhận nuôi con của đồng đội đã hy sinh, cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, những nǎm gần đây, Lận Đình đã sắp xếp công việc tử tế cho tất cả gia đình quân nhân trong khu nhà muốn ra ngoài làm việc, nên ai cũng quý mến.

Vì vậy, dù có ngạc nhiên, mọi người cũng chỉ bàn tán riêng tư vài câu.

Phần lớn vẫn là khâm phục tấm lòng trượng nghĩa của Lận Đình và Hoắc Tiếu, không ai dám đến trước mặt họ mà nói điều tiếng.