Không ngờ, vừa dứt lời, đồng nghiệp đã đáp lại: “Ôi! Chị Ninh, suýt quên, em có hẹn với Đại Mỹ rồi, không đi cùng chị được.”
Vì vậy, khi Ninh Du ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng đối phương bước đi nhanh chóng.
Bất chợt, như nhớ ra điều gì, cô ấy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng không xa, mỉm cười với mình.
Lần này, Ninh Du chỉ do dự vài giây, rồi chủ động nói: “Cùng ǎn cơm nhé?”
Ánh mắt Lận Vĩ trầm xuống, đoán rằng không phải kết quả mình mong đợi, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Mùa hè nhiều muỗi, đặc biệt là buổi tối. Vì vậy, hai người giải quyết bữa tối trong nhà ǎn đã đốt hương muỗi.
Dù vẫn bị nhiều người nhìn như xem khỉ, nhưng Ninh Du và Lận Vĩ đều có tâm sự, chẳng ai để ý.
Ǎn xong, trên đường về ký túc xá, Ninh Du chủ động mơ lời: “Bao giờ anh rời đi?”
Lận Vĩ: “Sáng mai.”
Ninh Du: “Về cũng tốt, ơ đây điều kiện khắc nghiệt.” Lận Vĩ liếc cô ấy một cái: “Em nghĩ anh là cậu ấm à?” Ninh Du ngượng ngùng: “Em không, em không có ý đó.”
Lận Vĩ nhếch môi: “Không sao, nhiều người cũng nói anh là cậu ấm.” Ninh Du: “...”
Thấy đối phương muốn tìm chỗ trốn, Lận Vĩ giành lại thế chủ động, ánh mắt thoáng qua nét cười: “Em định làm phóng viên chiến trường mãi sao?”
Tim Ninh Du thắt lại, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Mục tiêu là nǎm nǎm.”
“Ồ, nghĩa là còn ba nǎm nữa à.” “Gì... Gì cơ?”
Không biết từ lúc nào, hai người đã đến trước cửa ký túc xá của Ninh Du.
Lận Vĩ đưa hai nén hương muỗi trong tay qua, đáp không đúng câu hỏi: “Cầm về đốt cho phòng.”
Ninh Du ngập ngừng nhận lấy: “Anh... Anh vừa nói...” Lận Vĩ nhướng mày, vẻ mặt vô tội: “Anh vừa nói gì?”
Nghe vậy, Ninh Du nắm chặt hương muỗi trong tay, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Vì trong lòng quá khao khát nên xuất hiện ảo thính?
Nghĩ đến khả nǎng này, Ninh Du thấy da gà sau lưng dựng hết lên... Thật xấu hổ.
Ninh Du vừa ngượng ngùng vừa hoảng hốt: “Không có gì, em đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta...”
“Đợi đã!” Lận Vĩ bất ngờ lên tiếng ngắt lời.
Ninh Du lấy hết can đảm định nói “chúng ta không hợp nhau”, cảm thấy bối rối: “Sao vậy?”
Lận Vĩ mỉm cười, đôi mắt như hoa đào: “Vừa rồi bị em cắt ngang, suýt nữa thì quên mất.”
Ninh Du có phần sững sờ... cô ấy không có ngắt lời. Biểu cảm của cô khiến Lận Vĩ bật cười, ôm bụng.
Thấy cô gái tốt tính sắp đen mặt bỏ đi, anh ấy mới ngừng cười, xoa đầu đối phương, giọng dịu dàng: “Đừng suy nghĩ linh tinh, anh sẽ chờ em, chờ ba nǎm.”
Ngay lúc đó, Ninh Du cảm thấy đầu óc ù đi. Làm sao anh biết được điều khiến cô ấy bǎn khoǎn nhất?
Rõ ràng cô ấy chưa nói gì, nhưng Lận Vĩ lại tự mình cười: “Ừm... có lẽ là... anh rất thông minh.”
“Được rồi, mau về đi, muỗi sẽ cắn đấy.”
Cảm nhận được má mình bị nhéo nhẹ, Ninh Du trong trạng thái ngẩn ngơ trơ lại bình thường: “Anh nói gì?”
Lận Vĩ bất lực, giơ tay chọc chọc vào trán cô ấy:
“Anh nói, mau về đi, muỗi nhiều quá.”
Ninh Du: “Ồ, được rồi, em về đây.” Nói xong, cô ấy lâng lâng đi về ký túc xá, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm dơ khóc dơ cười của Lận Vĩ.
Đến khi ngồi trên giường gỗ, ngẩn ngơ suốt nửa giờ, Ninh Du mới ôm mặt, lặng lẽ trách mình bị sắc đẹp mê hoặc.
Anh ấy... thật sự sẽ chờ mình ba nǎm sao? Thật không công bằng chút nào.
Nghĩ đến đây, Ninh Du lǎn mình nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Viên Ký Mai đã xem toàn bộ màn kịch câm, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Hôm sau, Ninh Du có nhiệm vụ đột xuất, không thể tiễn Lận Vĩ và Hoàng Nghệ Đồng.
Khi xong phỏng vấn và trở về ký túc xá, cô ấy ngạc nhiên khi thấy đoàn xe tǎng vội vã ra ngoài doanh trại.
Bằng bản nǎng của phóng viên, Ninh Du không ngại bụi cát, chạy nhanh đến một chiếc xe jeep.
Trên xe, liên trưởng đang cau mày chuẩn bị xuất phát, hét lớn: “Phóng viên Ninh, nhanh lên.”
Làm phóng viên chiến trường không dễ, những nǎm qua, Ninh Du đã không kém gì chiến sĩ thường. Cô ấy nhảy lên chiếc xe đang chậm rãi chạy.
Vừa ngồi vững, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, cô ấy nghe một tin khiến m.á.u trong người như đông cứng:
“Người của đoàn vǎn công trúng mìn phục kích, chúng ta phải đi cứu viện... Bọn địch chó chết, giương cờ trắng đầu hàng rồi còn giơ trò!”
Thực ra, ngoài câu “người của đoàn vǎn công trúng mìn phục kích”, Ninh Du không nghe rõ lời nào sau đó.
Lúc này cô ấy chỉ thấy mắt tối sầm, không thể tin người đàn ông hôm qua còn cố ý trêu chọc, nụ cười dịu dàng và ngang tàng, hôm nay đã rơi vào nguy hiểm.
Nếu biết trước...
Nếu...
Không!
Không có nếu!
Nguyệt
Ninh Du cắn chặt môi, đến khi miệng đầy vị máu, mới kìm được nước mắt.
Lận Vĩ nhất định sẽ ổn!
Đoàn xe bǎng qua những đợt cát bụi, xóc nảy liên tục.
Ngồi ơ ghế phụ, Ninh Du nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, lắc lư theo những cú xóc của con đường.
Nếu như thường ngày, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy buồn nôn khó chịu.
Nhưng lần này, cô ấy hoàn toàn chìm trong sự lo lắng nghẹt thơ, chẳng còn tâm trí để ý đến gì khác.
Lận Vĩ liệu có ổn không? Tại sao trước đó cô ấy lại suy nghĩ nhiều như vậy?
Hoàng Nghệ Đồng chỉ mới 18 tuổi, còn chưa kịp tổ chức sinh nhật. Còn những đồng đội khác thì sao? Có an toàn không?
Vô số câu hỏi lặp lại trong đầu, chẳng biết đã bao lâu, đúng lúc Ninh Du cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng bơi sự lo lắng và sợ hãi, xe đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, trung đội trưởng trên ghế lái vừa rút chìa khóa vừa dặn dò: “Phóng viên Ninh, đến nơi rồi, đội phá mìn lên trước, cô theo sau, nhớ đừng chạy lung tung.”
Ninh Du biết rõ quy tắc, gật đầu vội vã, rồi mơ cửa nhảy xuống xe.
Môi trường xung quanh khắc nghiệt, không khí đầy cát bụi ngột ngạt, Ninh Du kéo khǎn che mặt lên, nheo mắt, lo lắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong khung cảnh mờ mịt.
Nhưng không thấy.
Trong phạm vi có thể hoạt động, chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Khi Ninh Du đứng ngây ngốc giữa cơn bão cát, cảm giác trống rỗng và bất lực dần chiếm lấy tâm trí, thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Chị Du, chị cũng đến rồi à?”
Trái tim như bị đập mạnh, Ninh Du quay phắt lại, khi chắc chắn bóng dáng tiến gần không phải là ảo giác, nước mắt lập tức tràn ngập mắt cô ấy.
Hoàng Nghệ Đồng đã đến gần, thấy vậy có chút luống cuống: “Chị Du, đừng khóc, bọn em không sao, anh Lận Vĩ cũng không bị thương.”
Thực ra, nhìn nét mặt thoải mái của cô bé, Ninh Du đã đoán mọi người đều an toàn.
Nhưng có lẽ vì tâm trạng cǎng thẳng bỗng chốc được giải tỏa, cô ấy lại trơ nên yếu đuối.
Nghĩ đến đây, Ninh Du cảm thấy hơi ngượng, đưa mu bàn tay lên lau vội nước mắt: “Các em vừa đi đâu vậy?”
Hoàng Nghệ Đồng mỉm cười đáp: “Ở trong xe, bên ngoài nhiều gió cát quá.”
Đúng rồi... Vội quá đến nỗi mất cả khả nǎng suy nghĩ, Ninh Du bóp trán, hỏi tiếp: “Mọi người đều không bị thương chứ?”