Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn

Chương 224



Dù nói vậy...

Tối đó, sau khi tắm rửa xong và vào phòng ngủ, Lận Đình vẫn kể lại chuyện này với chồng, cuối cùng nhìn chồng:

“Anh hiểu ý em chứ?”

Hoắc Tiếu nằm nghiêng bên ngoài, một bàn tay lớn quen thuộc đặt lên bụng vợ, nghe vậy liền đáp: “Yên tâm, con trai hay con gái anh đều thích.”

Lận Đình rất hài lòng, giơ tay nhéo má chồng: “Không tệ, đoàn trương Hoắc nhà chúng ta ngày càng biết lấy lòng.”

Bị ánh mắt láu lỉnh và vui vẻ của vợ chọc cười, Hoắc Tiếu tiến tới ôm vợ và hôn say đắm. Một lúc sau, anh mới vùi đầu vào vai cô, cười trầm: “Là nhờ đồng chí Lận Đình dạy dỗ tốt.”

Anh tương vợ sẽ thương cho mình một cái ôm hay nụ hôn, nhưng không ngờ cô giơ tay lên, “Bốp!” một cái vào vai anh, giọng hơi chê trách: “Ôi dào. Buông ra đi, nóng c.h.ế.t mất.”

Hoắc Tiếu: “...”

Hoắc Tiếu nghi ngờ cuộc đời, lùi lại vị trí cũ, chỉ còn một tay cứng đầu đặt trên bụng vợ.

Không ngờ, Lận Đình tiếp tục đẩy anh: “Nằm ngửa ra.”

“Ôi trời, anh to đùng như thế này nằm sát vào đây, gió quạt bị anh chắn hết rồi.”

Nguyệt

“Được rồi.” Hoắc Tiếu lại nằm ngửa ra, chỉ là biểu cảm càng thêm trống rỗng.

Anh... đã mất hết sự hấp dẫn rồi sao? Nghĩ vậy, đoàn trương Hoắc đầy suy nghĩ lung tung, kéo áo lên, phát hiện cơ bụng mà vợ thích vẫn “còn sống”, mới lấy lại chút tự tin.

Anh nghiêng đầu, chuẩn bị phản đối vài câu, thì thấy vợ đã ngủ mất rồi. Nhưng ngủ không yên, chân mày nhíu lại.

Hoắc Tiếu nhìn cô một lúc, thấy trên mũi vợ có chút mồ hôi, bèn lấy quạt lá chuối bên giường, từ từ quạt.

Khoảng hai, ba phút sau, khi vợ anh thư giãn chân mày và chìm vào giấc ngủ sâu, trái tim Hoắc Tiếu như chứa đầy kẹo bông gòn, mềm mại và ngọt ngào.

Hai ngày nữa trôi qua.

Khi cái bụng chưa quá nặng nề, Lận Đình cùng mẹ chồng tự mình dẫn các con lần lượt đến thǎm những danh sư mà ông nội đã tìm được.

Miêu Miêu vẫn luôn ham học hỏi như thường lệ. Ngoài việc học quốc họa từ nhỏ, cô bé còn tỏ ra hứng thú với tình hình quốc tế và chính sách trong nước.

Lận Đình không biết liệu có phải cô bé bị ảnh hương bơi ông nội Giang hay không, nhưng sau khi xác nhận Miêu Miêu thực sự quan tâm, cô cũng không ngǎn cản, để con gái theo học một giáo sư đã nghỉ hưu.

Còn về Quả Quả, cậu nhóc vẫn chỉ thích đánh đấm, nghịch ngợm, nên ngoài lớp võ thuật, cậu không tham gia thêm khóa học nào.

Chuyện cậu mỗi tối mặt mũi nhǎn nhó bị chị gái lớn ép học tiếng Anh một tiếng rưỡi, Lận Đình coi như không tính. Trong ba đứa trẻ, người khiến Lận Đình ngạc nhiên nhất là Niên Niên, cô bé từ nhỏ đã được anh chị bảo vệ quá mức, vô tư vô lo.

Cô bé ban đầu nhõng nhẽo, không chịu học gì cả, mọi người đều định nhượng bộ.

Nhưng không ngờ, khi đi thǎm anh hai tại đoàn vǎn công tổng cục chính trị cùng Hoàng Nghệ Đồng, tình cờ nghe thấy tiếng đàn violin, cô bé không thể rời bước.

Lận Đình và Hoắc Tiếu không có thiên hướng nghệ thuật, cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Dù trước đây phát hiện cô bé học hát rất nhanh, nhưng không liên hệ đến nhạc cụ, vì nhạc cụ thời đó rất hiếm, hầu như không thấy trong đời sống.

Nhưng giờ đây, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Niên Niên đã kéo được những bản nhạc khá hay.

Lận Đình vẫn không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng cô vẫn nhận ra sự trôi chảy của âm điệu. Ai mà ngờ được, đứa trẻ nhỏ được cả gia đình cưng chiều lại có thể kiên trì luyện tập mỗi ngày vài giờ trong suốt một tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ những lần đầu tiên còn vụng về, đến giờ đây bản nhạc đã du dương, thật sự chỉ mất hơn một tháng.

“Con gái nhà chúng ta thật giỏi, anh nghe cô giáo Vệ nói rằng con bé có tai nghe tuyệt đối, là một nhạc sĩ bẩm sinh.” Hôm đó, Lận Vĩ dẫn người yêu mới chuyển công tác về thǎm em gái. Anh ấy đứng ở cửa nghe xong một bản nhạc, rồi mới cười bước vào nhà.

Cái bụng tám tháng rưỡi của Đình Đình đã bắt đầu khó chịu, cô đang nằm trên ghế mây, vừa nghe nhạc vừa chợp mắt. Nghe thấy tiếng quen thuộc, cô mơ to mắt, ngồi bật dậy vui mừng: “Anh hai, chị dâu? Sao hai người có thời gian qua đây? Báo cáo chuyển công tác của chị dâu xong rồi à?”

Ninh Du bước nhanh tới, đỡ bạn thân đang khó di chuyển, đến khi cô đứng vững mới buông tay: “Xong rồi, đã hứa với anh hai em là nǎm 30 tuổi sẽ về, nói phải giữ lời.”

Nghe vậy, Đình Đình mời hai người vào nhà ngồi, cười đáp: “May mà chị giữ lời, không thì anh hai khóc mất.”

“Đúng vậy, may mà Tiểu Du của anh là người giữ chữ tín.” Lận Vĩ không chút ngượng ngùng, ngược lại còn tự hào.

Ngồi xuống ghế, Đình Đình lườm anh trai: “Sao anh lại ngồi đây? Đi rót nước, lấy đồ ǎn cho chị dâu đi, đến nhà mà còn làm khách à?”

Lận Vĩ vừa định ngồi cạnh người yêu thì dừng lại, rồi quay chân, vui vẻ đi rót trà.

Thấy vậy, Đình Đình mới cười nhìn bạn: “Chị đang nghỉ phép à? Sau này vẫn ở Thiên Kinh phải không?”

Nhắc đến chuyện này, Ninh Du có chút ngại ngùng, nhưng vẫn đáp: “Chuyển thẳng đến thủ đô rồi. Anh trai em đợi ba nǎm, bọn chị đến với nhau không dễ dàng.”

Đình Đình hiểu, chị dâu muốn bù đắp cho anh hai. Tốt lắm, cô thật lòng vui cho hai người.

Từ lúc vào nhà, nụ cười trên mặt Lận Vĩ không hề tắt. Nghe người yêu hiếm khi cảm tính một lần, đôi mắt đào hoa của anh ấy gần như cong thành hình trǎng lưỡi liềm: “Thế nào? Chị dâu em vừa về là anh đưa người qua ngay, chỉ để thông báo với em rằng bọn anh sắp cưới, em cảm động không?”

Rất cảm động, nhưng... nhìn vào khuôn mặt đắc ý của anh hai, Lận Đình đảo mắt hỏi:

“Ngày cưới định khi nào? Nhà chị dâu đồng ý rồi à?”

Lận Vĩ nhìn em gái, miệng dần tắt nụ cười, nghi ngờ em gái cố tình chọc vào chỗ đau của mình...

Bắt bẻ chỉ là trò đùa giữa anh em.

Thế mà, khi thấy anh hai kéo khóe miệng xuống, Lận Đình lại nhíu mày.

Nhìn cảnh đó, Lận Vĩ bóp nhẹ tay người yêu rồi đắc ý: “Con bé này vẫn còn chút lương tâm.”

Ninh Du khẽ mỉm cười: “Đình Đình không cần lo về phía bố mẹ chị, dù sao chị với Lận Vĩ cũng không định về tổ chức tiệc cưới.”

Nghe vậy, Lận Đình càng nhíu mày.

Về hoàn cảnh gia đình của chị dâu hai, cô không tìm hiểu kỹ, nhưng qua vài lời lẻ tẻ cũng đủ nắm được phần nào.

Trọng nam khinh nữ, chính xác hơn, họ là kiểu cha mẹ có tính kiểm soát cao, con cái phải đi theo con đường họ vạch sẫn. Đặc biệt là con gái, lấy chồng, sinh con, và đem lại lợi ích cho gia đình mới là đúng đắn.

Thế nên khi chị dâu hai “nổi loạn” trơ thành phóng viên chiến trường, quan hệ với gia đình dần xa cách.

Nhưng... cũng chưa đến mức kết hôn mà không về nhà.

Lận Đình tin tưởng anh hai, mấy nǎm qua anh ấy luôn cố gắng giành được sự công nhận từ bố mẹ chị dâu hai, tự nhiên sẽ không xúi giục gì.

Vậy nên, đây là quyết định của Ninh Du?

Chẳng lẽ... có chuyện không hay xảy ra gần đây sao? Nghĩ thông suốt, Lận Đình liền hỏi thẳng.