Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn

Chương 228



Nhìn vào gương mặt hơi buồn của chồng, Lận Đình nhịn cười: “Em nghĩ bộ đỏ để đón bố mẹ, màu kem để dự đám cưới thì hợp hơn. Anh thấy sao?”

Hoắc Tiếu biết vợ đang cố tình trêu, nhưng vẫn vui vẻ đáp: “Được đấy, em thử bộ màu kem cho anh xem.”

Lời vừa dứt, anh khẽ tiến lại gần vợ, rồi vươn tay dài, nhấc cô lên vai. Không phòng bị, Lận Đình hét lên: “Anh ǎn gian!”

Hoắc Tiếu không nhận: “Là em chọc anh trước.” Lận Đình càng ngơ ngác: “Em đâu có!”

Hoắc Tiếu: “Vừa nãy ai nói gặp anh, lấy anh thật tốt? Em đã tỏ tình sâu sắc như vậy, anh đâu phải là người gỗ.”

...

“Đây là thủ đô sao? Thật là hoành tráng!” Trên đường theo dòng người ra khỏi ga tàu, Lý Đào Hồng cảm thấy mắt mình không đủ để ngắm nhìn.

Vác một gói đồ, Lận Thắng Lợi cũng kinh ngạc không kém: “Chả trách Đình Đình cứ bảo chúng ta ra ngoài đi dạo, thực sự mơ rộng tầm mắt.”

Nhắc đến con gái nhỏ, Lý Đào Hồng liền nhìn quanh, tìm kiếm lối ra: “Không biết Đình Đình đã đến đón chúng ta chưa.”

Đi bên cạnh mẹ chồng, Hà Vân khuyên: “Em gái còn phải cho con bú, sợ là không rảnh.”

Nghe vậy, Lý Đào Hồng vỗ trán: “Đúng rồi, đầu óc tôi thật... À, Tiểu Vân, đã đến thủ đô rồi, con không về nhà thǎm sao?”

Mọi người đều quay sang nhìn khi nghe câu này. Hà Vân là người gốc thủ đô, cũng là một trong những trí thức trẻ đầu tiên xuống nông thôn, đã ơ đại đội Hướng Dương hơn mười nǎm, chưa từng quay về lần nào.

Mọi người tuy biết chị ấy không hòa hợp với gia đình, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

“Nhiều nǎm không liên lạc, về họ lại tương con muốn nhờ vả gì đó, không về nữa.” Đối với Hà Vân, nhà chồng mới là gia đình của chị ấy.

Có lẽ lúc mới lấy Lận Minh, chị ấy còn cân nhắc đôi chút ngoài tình cảm.

Nhưng bao nǎm qua, chồng luôn cưng chiều chị ấy hết mực, chị ấy sống rất hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, vậy tại sao phải tự tìm phiền phức?

Nghĩ vậy, Hà Vân ngẩng đầu nhìn chồng, thấy anh ấy quả nhiên đang lo lắng nhìn mình, chị liền cười vỗ nhẹ vào anh: “Đừng lo lắng, có anh và mọi người là đủ rồi.”

Nghe vậy, Lận Minh lập tức nơ nụ cười hiền lành.

Thấy anh chị dâu mười mấy nǎm tình cảm vẫn tốt đẹp, đi phía sau cùng, tay trái tay phải mỗi tay xách một gói đồ, Lận Hoành không kìm được, lén liếc nhìn người bên cạnh, nghĩ đến tương lai của mình và Tiểu Nguyệt Lượng, liệu họ cũng sẽ hạnh phúc như thế chứ?

Lâm Giảo Giảo nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lận Hoành cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, lập tức quay mặt đi: “Không có gì.”

Lâm Giảo Giảo nghi ngờ: “Có chuyện gì mà tai anh lại đỏ thế?”

“Nóng quá.” Cảm nhận hơi nóng từ tai lan ra má, Lận Hoành cảm thấy không ổn.

May thay, sự bối rối của cậu ấy không kéo dài, liền nghe mẹ nói: “Ôi trời! Mẹ thấy Đình Đình rồi, nó thật sự đến rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía cổng ra, quả thật thấy bóng dáng quen thuộc.

“Sao mọi người đều đến đây? Không phải đã nói hôm nay sẽ đến chỗ Đình Đình trước sao?” Vừa ra khỏi ga, nhìn thấy con trai con dâu, con gái con rể đều chờ, Lý Đào Hồng vừa vui mừng vừa trách yêu.

Lận Vĩ đỡ lấy túi trên vai cha, cười nói: “Tiểu Du muốn đến đón bố mẹ, con làm sao không đi cùng được?”

Lận Đình cũng khoác tay mẹ, cười nói thêm: “Chị dâu nhớ bố mẹ lắm... Thế nào? Đường đi thuận lợi chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn thấy con gái út sắc mặt hồng hào, biết rằng con gái dưỡng sức tốt, Lý Đào Hồng càng vui hơn: “Thuận lợi, thuận lợi.”

Đã gần một nǎm xa cách, tự nhiên có nhiều chuyện để nói.

Nhưng đây không phải nơi để tâm sự, nên sau vài câu chuyện, mọi người liền cùng nhau ra ngoài.

Ban đầu, mọi người định đến chỗ Lận Đình, ngày mai sẽ chuẩn bị cho đám cưới.

Nhưng giờ Lận Vĩ cũng lái xe đến, cưới xin là chuyện lớn, đến trước một ngày vẫn tốt hơn.

Vì vậy, khi đến bãi đỗ xe, ngoài vợ chồng Lý Đào Hồng và Lận Thắng Lợi, những người còn lại đều định đến cǎn tứ hợp viện mới mua của Lận Vĩ và Ninh Du.

Chỉ khi lên xe, Lận Đình mới quay lại vẫy tay với cô gái càng lớn càng xinh đẹp: “Tiểu Nguyệt Lượng, hay là em đi cùng bọn chị?”

Cô ấy nhạy cảm, hơn nữa suốt nǎm qua luôn sống cùng bố mẹ, giờ đột ngột phải đến nhà anh hai không quen biết nhiều, e là sẽ không thoải mái.

Quả nhiên, Lâm Giảo Giảo chỉ do dự một chút rồi nhanh chóng bước tới.

Thấy vậy, Tiểu Hoành cũng nhanh chân theo sau, chỉ nói một câu “em cũng đi”.

Khi về đến khu nhà ở gia đình, Hoắc Tiếu liền vội vã trơ lại doanh trại.

Còn Lý Đào Hồng lúc này đã bế cháu bé lên, khen ngợi: “Đứa trẻ này lớn lên chắc chắn giống y chang con rể.”

Hồ Tú nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy giống, như được đúc ra từ một khuôn. Chỉ có Đình Đình là không nhận ra.”

Nghe vậy, Lý Đào Hồng xua tay: “Bình thường thôi, lúc Niên Niên còn nhỏ, nó cũng không nhận ra giống ai mà.”

Thật ra, dù là Niên Niên hay Tuế Tuế, sau khi đầy tháng, cô đều nhận ra giống ai. Còn nhận ra đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn giống ai thì đúng là tài nghệ, vì cô không thể.

Nguyệt

“Ôi ôi, nhǎn mặt rồi, nhǎn mặt rồi, còn có chút khó tính nữa chứ.” Lý Đào Hồng cười tươi rói, không chỉ vui vì đứa trẻ mà còn vì hạnh phúc hôn nhân của con gái.

Nói về tính khí, Hồ Tú có rất nhiều chuyện để kể: “Đứa bé này giống y chang Tiếu nhóc hồi nhỏ, bình thường rất dễ nuôi, nhưng hễ bị chọc giận thì tính khí rất tệ.”

“Vậy sao? Tôi thấy nhóc Tiếu tuy ít nói nhưng tính tình khá tốt mà?”

“Ha, tính tốt là tùy người thôi. Bà thông gia, để tôi kể cho bà nghe, con trai tôi hồi nhỏ...”

Thấy hai người trò chuyện ngày càng sôi nổi, không ai chen vào được, Lận Đình liền quay sang nhìn Tiểu Nguyệt Lượng và em trai đang uống trà, cười đề nghị: “Phía sau khu nhà có một ngọn đồi nhỏ, đồi không cao nhưng có nhiều cây phong, giờ lá đang đỏ rực. Hai em có muốn đi xem không?”

Nghe vậy, Lận Hoành không trả lời ngay mà nhìn sang cô gái bên cạnh.

Cậu ấy thực sự muốn đi, vì ngoài vài ngày ngượng ngùng gặp gỡ trong dịp Tết, hai người chưa gặp lại nhau.

Trong gần một nǎm qua, họ chỉ duy trì tình cảm qua điện thoại và thư từ.

Thẳng thắn mà nói, Lận Hoành luôn có cảm giác không thực tế, Tiểu Nguyệt Lượng có thực sự thích cậu ấy không?

Giờ họ khó khǎn lắm mới gặp lại, nhưng trước đó cậu ấy đi tàu giữa chừng, suốt chuyến đi lại có gia đình xung quanh, hai người hoàn toàn không có cơ hội riêng tư.

Không biết có phải cảm nhận được sự kỳ vọng của đối phương, hay chính cô ấy cũng có nỗi nhớ, Lâm Giảo Giảo rất dứt khoát gật đầu: “Ở đâu vậy?”

Lận Đình đứng dậy: “Đạp xe đi, khoảng 10 phút là tới, chị sẽ chỉ cho các em. À, mang theo ít đồ ǎn nhẹ, nước uống, mượn cả máy ảnh nữa. Chỗ đó đẹp lắm, đi dạo thoải mái, trước bữa tối về là được.”

Thế là, cặp đôi ngồi chưa được 10 phút đã lại ra ngoài.