Hồ Xảo Muội lộ rõ vẻ chột dạ, đôi mắt láo liên nhìn trước nhìn sau.
“Là vợ đồng chí Lục đoàn trưởng đi mách anh phải không? Có mỗi tí chuyện con nít thôi mà cũng đáng để làm lớn chuyện lên vậy à?”
Vương Khôn nóng ran cả mặt, quát: "Cô đem cả cái bãi phân của con mình vứt lên mái nhà người ta, vậy mà cô còn lý lẽ gì hả?"
Hồ Xảo Muội chẳng hề cảm thấy mình sai chút nào, vẫn hùng hồn lý sự, lắc đầu nguây nguẩy.
"Ở làng mình nhà nào mà chẳng làm thế? Phân con nít toàn ị trong sân rồi người lớn dùng xẻng hót ra ven đường mà đổ bỏ. Ở đây không được phép vứt bừa ra ven đường thì tôi tiện tay ném lên mái nhà người ta, có chi mà ghê gớm vậy? Có đáng gì mà cứ làm cho chuyện bé xé ra to thế hả?"
"Cái cô vợ đồng chí Lục ấy mà, khó tính đến lạ! Dù cô ấy là phu nhân của đoàn trưởng thì cũng đâu thể vô cớ mà gây sự như vậy chứ?"
Vương Khôn tức đến nỗi hai bên thái dương giật thình thịch, gân xanh nổi vằn vện. Hắn không kìm được giọng, lớn tiếng quát.
"Ai vô lý cơ chứ? Cô là người đã mấy mươi tuổi đầu rồi, phải trái đúng sai còn không biết phân biệt sao?"
Người vợ này là do cha mẹ hắn làm chủ cưới về. Hắn ở đơn vị biền biệt, quanh năm chỉ về nhà đôi ba bận, thời gian ở lại cũng chẳng là bao. Hắn biết Hồ Xảo Muội có vài thói quen xấu, ăn nói thì chẳng hề đứng đắn. Bởi vậy, khi chuẩn bị đón cô ta lên đơn vị, hắn đã dặn dò đi dặn dò lại rằng phải biết giữ gìn chừng mực, bớt lời, chỉ cần chăm sóc con cái chu đáo là được, còn những chuyện khác thì không cần phải bận tâm.
Ai dè đâu, mới chỉ hai ngày mà cô ta đã bắt đầu gây chuyện thị phi, cứ chỗ nào "to" là y như rằng cô ta lại chọc vào.
"Anh gào thét cái gì?" Hồ Xảo Muội kéo thằng con trai vào lòng, biến nó thành lá chắn. "Anh xem anh làm thằng bé sợ kìa! Thằng bé là độc đinh của nhà anh đấy, bây giờ chính sách nhà nước thay đổi rồi, lỡ anh mà dọa nó ngẩn ngơ ra thì nhà anh chuẩn bị đứt đoạn hương khói đi!"
Vương Khôn thấy con trai mình mặt mày sợ sệt, ngọn lửa giận trong lòng cũng nguôi đi mấy phần. Hắn liền dịu giọng xuống.
"Từ nay trở đi không được phép làm chuyện như vậy nữa. Con cái ị, con cái tè thì phải đưa chúng đi vệ sinh đàng hoàng, tuyệt đối không được bậy bạ ngoài sân!"
Hồ Xảo Muội chỉ ừ hữ cho qua chuyện. "Rồi rồi, em biết rồi, có mỗi tí chuyện cỏn con mà anh cũng làm ầm lên làm gì? Cứ nói thẳng một tiếng là được rồi chứ gì?"
Cô ta đẩy đứa bé sang một bên, đoạn mở hộp cơm ra định bụng dùng bữa. "Em còn đang nuôi con mọn đấy, không thể để bụng đói cũng chẳng thể giận dỗi, nếu không sữa sẽ bị nghẹn lại, con em biết lấy gì mà bú?"
Nhìn thấy cái thái độ dửng dưng của vợ, Vương Khôn càng thêm tức tối trong lòng.
"Bắt đầu từ hôm nay, cai sữa cho nó."
"Ừ ừ, cai thì cai."
Bất kể Vương Khôn nói gì, Hồ Xảo Muội đều hùa theo, dù sao chồng cô ta quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mặt ở nhà, có quản được cô ta đâu mà biết.
Thấy trong hộp cơm có món thịt kho tàu, nước miếng cô ta ứa ra. Vội vàng bốc một miếng thịt bỏ vào miệng thằng con trai, rồi lại nhét vội một miếng vào miệng mình. Vừa ăn thịt, cô ta vừa bĩu môi chê bai Dương Niệm Niệm.
"Cái cô vợ của Lục đoàn trưởng ấy kênh kiệu ghê lắm, cứ ra vẻ khinh thường tôi là dân nhà quê. Tôi có bụng tốt, nghĩ mọi người là hàng xóm thì nên qua lại làm quen, thế là tôi mon men sang chơi. Ấy vậy mà chưa nói được mấy câu thì cô ta đã lạnh nhạt đuổi tôi về, còn nói đây không phải nông thôn, không được tùy tiện xông vào phòng. Rõ ràng là ỷ vào chồng làm đoàn trưởng mà ra vẻ, có gì hay ho mà vênh váo chứ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Sau này anh cũng phải cố gắng lên, để tôi cũng được làm phu nhân đoàn trưởng hay phu nhân thủ trưởng, lúc đó về làng thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu. Sau này tìm vợ cho con trai, thích cô nào thì cứ chọn cô đấy, phải chọn cô xinh đẹp nhất, chăm chỉ nhất cả làng, tốt nhất là nhà nào có hai đứa song sinh ấy, đẻ một lần là nhà mình có một lũ cháu đích tôn để nối dõi tông đường!"
Vương Khôn cảm thấy đầu óc vợ mình có vấn đề. Sợ cô ta làm hư con cái, hắn chẳng buồn đôi co nữa, cầm chổi quay lưng ra sân.
"Này, anh không ăn cơm à? Đi đâu đấy?"
Hồ Xảo Muội gọi vọng theo bóng lưng hắn. Thấy hắn không đáp lại, cô ta cũng lười quản nữa. Cô ta chia một phần cơm nhỏ cho con gái, rồi cùng con trai ăn ngấu nghiến.
Trong phòng, Dương Niệm Niệm đang xem ti vi. Cô nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện với Lục Thời Thâm, định đi ra ngoài xem sao thì anh đã đi vào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm rướn cổ hỏi, "Ai đến thế anh?"
"Là đồng chí Vương Khôn, hắn đến để dọn dẹp thứ bẩn thỉu trên mái bếp." Biết cô có tính tò mò, Lục Thời Thâm cố ý đi vào nói cho cô biết người đến là ai.
Ánh mắt trong trẻo của Dương Niệm Niệm lóe lên tia ghê tởm, "Cái bà Hồ Xảo Muội kia, lại dám ném phân lên mái bếp nhà mình nữa à?"
Lục Thời Thâm sửa lại, "Là phân của con cô ấy."
Dương Niệm Niệm khẽ nôn khan, "Ối giời ơi, thật là dơ bẩn quá đi mất! Cô ta đúng là ghê tởm hết chỗ nói!"
Cô tức tối nói thêm, "Chiều nay gây chuyện bẩn thỉu trên giường chiếu của em còn chưa đủ, giờ còn dám ném phân lên mái nhà chúng ta. Anh ném trả lại phân đấy trước cửa nhà cô ta đi!"
Lục Thời Thâm không nhịn được mà bật cười. Cái hành động trẻ con này anh dĩ nhiên sẽ không làm, anh biết lời Dương Niệm Niệm đang nói chỉ là trong cơn tức giận thôi.
"Đồng chí Vương Khôn đang dọn dẹp rồi. Anh đi nấu cơm đây, em cứ xem ti vi một lúc nữa nhé."
Dương Niệm Niệm ngồi phịch xuống giường. "Nấu ít thôi, em chẳng còn khẩu vị gì nữa."
Cô không nói đùa, bữa tối cô thật sự không có cảm giác thèm ăn. Cứ nghĩ đến một đống phân trên mái bếp là cô lại cảm thấy buồn nôn.
An An cũng không có khẩu vị. Thằng bé ngồi ăn cơm mà cứ trầm tư, trông rất dè dặt, cứ như một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu. Thằng bé đã gọi ba hơn nửa năm, nhưng đó không phải ba ruột của nó. Mới gọi mẹ được một ngày, nhưng đó cũng không phải mẹ ruột của nó. An An cảm thấy mình từ một đứa con cưng, được cưng chiều trong nhà, bỗng chốc trở thành người thừa thãi. Nghĩ đến đây, thằng bé suýt bật khóc.
Dương Niệm Niệm nhạy bén nhận ra An An đang không vui, "An An, con làm sao vậy?"
An An hít hít mũi, "Mẹ ơi, sau này mẹ có còn thương con nữa không?"
Dương Niệm Niệm thở dài trong lòng. Thằng bé này chắc đang cảm thấy thiếu an toàn lắm. Nghĩ cũng phải, vừa mới quen với tình yêu thương của ba, chưa được một năm đã phải thay đổi người cha mình yêu thương, đối với một đứa trẻ mà nói thì rất khó chấp nhận.
Cô liếc nhìn Lục Thời Thâm, rồi véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của An An an ủi. "Dĩ nhiên là có rồi!"
Cô dịu dàng giải thích, "Thật ra, mẹ và ba đã biết con là con trai của ba con rồi, nhưng chúng ta vẫn luôn yêu thương con mà! Bây giờ con chỉ đổi cách xưng hô thôi, những chuyện khác không thay đổi gì cả, hơn nữa con còn có thêm một người ba nữa để yêu thương."
"Chúng ta vẫn sẽ ở trong khu tập thể quân nhân này. Nếu con muốn gặp ba, lúc nào con cũng có thể sang đây. Nếu con không quen ngủ ở chỗ khác, con cũng có thể tiếp tục ở lại đây."
An An nghe vậy thì như được tiếp thêm sức sống, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô, "Mẹ ơi, thế con có thể mỗi ngày sang đây xem ti vi không? Có thể mang con thỏ đi không?"
Dương Niệm Niệm giả vờ trách móc, "Tốt lắm con trai! Mẹ cứ tưởng con không nỡ xa ba mẹ, hóa ra là không nỡ xa con thỏ và cái ti vi."
Nói rồi, cô cố ý cù léc An An, hai người lăn ra đùa giỡn với nhau.
Lục Thời Thâm nhìn hai người một lớn một nhỏ với ánh mắt cưng chiều, không khỏi mơ tưởng đến cuộc sống khi anh và Dương Niệm Niệm có thêm những đứa con của riêng mình.
Tới tối, Dương Niệm Niệm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Cô nghĩ sau khi đến Kinh Thành, Lục Thời Thâm sẽ tranh thủ thời gian đến thăm cô, nhưng An An thì không thể đi được. Đứa bé này bên cạnh không có mẹ, chắc chắn rất khát khao tình cảm mẹ con.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định tối nay sẽ sang phòng An An ngủ cùng. Sợ Lục Thời Thâm không đồng ý, cô lấy cớ đi vệ sinh, lén lút mò mẫm đi vào phòng An An.
Dương Niệm Niệm không bật đèn, trong phòng tối đen như mực. Cô chẳng nhìn thấy gì, hoàn toàn không hề biết rằng trên chiếc giường của An An đang có một đôi mắt sắc lẻm, sáng quắc, đang dán chặt vào cô.
Cô chầm chậm đi đến mép giường, vén chăn nằm xuống.