Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 281



Trịnh Tâm Nguyệt làm việc gì cũng thoăn thoắt, chưa đầy mười phút đã thay quần áo, rửa mặt xong xuôi.

Ba người trả phòng, dùng bữa sáng đơn giản gần đó rồi cùng nhau đi bộ đến Trường Đại học Kinh tế để nhập học.

Cổng trường hôm nay tấp nập khách khứa, dòng người chen chúc không ngớt, những gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống. Các anh chị khóa trên tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả, ánh mắt rạng rỡ niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Còn những tân sinh viên thì vừa bỡ ngỡ lại vừa thấp thỏm lo âu, họ vẫn chưa kịp thích nghi với môi trường học đường mới lạ này.

Ngay cả Trịnh Tâm Nguyệt cũng hớn hở, phấn khích ra mặt. Chỉ có Dương Niệm Niệm là bình thản đến lạ thường. Kiếp trước, cô đã gần tốt nghiệp ở đây rồi, không ngờ bây giờ lại được quay về chốn cũ, đúng là tạo hóa trêu người.

Làm xong các thủ tục nhập học cần thiết, Lục Thời Thâm đưa hai cô gái đến dưới khu ký túc xá nữ, tìm cô phụ trách để lấy chìa khóa phòng.

Hắn đưa hành lý cho Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt, dặn dò: "Hai em mang đồ lên đi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Chưa kịp để Dương Niệm Niệm đưa tay ra, Trịnh Tâm Nguyệt đã nhanh nhẹn cầm lấy cả hai chiếc vali từ tay hắn.

"Niệm Niệm, cậu cứ đứng đợi ở đây. Một mình tớ mang lên là được rồi."

Nói rồi, cô nàng xách hành lý thoăn thoắt bước lên lầu. Mỗi chiếc vali cũng nặng hơn chục cân, nhưng trong tay cô ấy lại nhẹ như không, quả đúng là người thường xuyên rèn luyện thân thể có khác.

Đi lên chưa lâu, Trịnh Tâm Nguyệt đã chạy xuống.

"Niệm Niệm này, phòng bọn mình là phòng bốn người, có giường tầng. Đã có một bạn cùng phòng đến rồi, người không có ở đây, hành lý để ở giường dưới bên phải. Tớ để hành lý của cậu ở giường dưới bên trái, còn của tớ thì ở tầng trên."

Hai người bọn họ chiếm một chiếc giường dưới cũng không có gì là quá đáng cả.

Dương Niệm Niệm gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi mua đồ dùng sinh hoạt thôi."

Nhiều sinh viên từ quê mang theo chăn đệm, nhưng các cô thì không có gì, tất cả đều phải sắm sửa lại từ đầu.

Có Lục Thời Thâm giúp xách đồ, cả hai cô gái nhẹ nhàng hơn hẳn. Họ mua chăn đệm, ga trải giường ở cửa hàng gần trường, sau đó là xô chậu và các vật dụng cá nhân khác.

Khi hai cô gái mang đồ về ký túc xá lần nữa, hai chiếc giường còn lại cũng đã có đồ đạc. Giường dưới bên phải chất đầy đồ, chăn đệm đã được lấy ra, ngay cả gối và vỏ gối cũng mua sẵn, chỉ là chưa kịp sắp xếp, chắc là chủ nhân đi mua thêm đồ đạc lặt vặt.

Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt trải chăn đệm, sắp xếp đồ dùng cá nhân gọn gàng đâu vào đấy rồi mới ra ngoài dùng bữa cơm chiều.

Khi xuống lầu, hai người gặp lại cô gái ở quán mì hôm trước, nhưng cả ba đều rất ăn ý mà vờ như không quen biết. Học chung trường, lại cùng ở ký túc xá, việc gặp nhau là chuyện thường tình.

Buổi trưa, ba người ăn cơm ở một quán bình dân gần trường. Trịnh Tâm Nguyệt đi dạo mệt rã rời, ăn xong liền chuẩn bị về phòng ngủ ngả lưng.

"Hai vợ chồng cậu cứ đi mà tíu tít với nhau đi nhé! Tớ về phòng ngủ nghỉ trưa đây, tối qua tớ không ngủ ngon, bây giờ hai mí mắt cứ đánh nhau liên hồi."

Dương Niệm Niệm cũng muốn ở riêng với Lục Thời Thâm một lát, nên không ép cô ấy.

"Vậy bọn mình đưa cậu về dưới ký túc xá, cậu lấy thư ra đưa cho anh ấy luôn nhé. Tối nay anh ấy phải về đơn vị rồi, sẽ không ghé qua được nữa đâu."

Trịnh Tâm Nguyệt gật đầu lia lịa: "Việc quan trọng thế sao mà quên được!"

Đến dưới ký túc xá, Trịnh Tâm Nguyệt lại tràn đầy sức sống, thoắt cái đã từ trên lầu chạy xuống, trong tay không phải là một lá thư mà là một cuốn sổ nhỏ.

"Cậu viết đến đầy cả cuốn sổ thế kia ư?" Dương Niệm Niệm có chút kinh ngạc.

Trên mặt Trịnh Tâm Nguyệt hiếm hoi lộ ra vài phần ngượng ngùng: "Không đầy lắm, mới viết được nửa cuốn thôi. Sau đó tay đau quá nên nghỉ. Đây là lần đầu tớ viết thư cho đồng chí phó đoàn trưởng Tần, viết ít thì sao thể hiện được tấm chân tình cháy bỏng của tớ chứ!"

Dương Niệm Niệm nghe mà bật cười: "Với tấm lòng này của cậu, nếu đồng chí phó đoàn trưởng Tần mà không hồi âm, tớ sẽ bảo Thời Thâm đến 'nói chuyện phải trái' với anh ấy một phen!"

Trịnh Tâm Nguyệt cười đến hỏng cả người, đưa cuốn sổ cho Lục Thời Thâm: "Anh Lục, trong này có kẹp ảnh của em đấy, anh đừng làm rơi nhé."

Lục Thời Thâm mặt không đổi sắc, tiếp nhận cuốn sổ rồi trực tiếp nhét vào túi áo khoác. Trịnh Tâm Nguyệt "nhăn nhó" nhìn hắn, sợ hắn làm gãy nếp ảnh của cô, ảnh hưởng đến nhan sắc.

"Được rồi! Tớ lên ngủ đây, hai người đi dạo đi thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trịnh Tâm Nguyệt quay người chạy lên lầu, còn Dương Niệm Niệm vẫn đứng im tại chỗ, thần người ra.

"Sao thế?" Lục Thời Thâm dịu dàng hỏi.

Dương Niệm Niệm giật mình hoàn hồn, đôi mắt to tròn lấp lánh.

"Chúng ta còn chưa chụp lấy một tấm ảnh chung nào cả. Hay là mình đi chụp vài tấm đi? Như vậy khi em nhớ anh, em còn có thể nhìn ảnh của anh nữa chứ."

Lục Thời Thâm nhìn cô đầy thâm ý: "Đi thôi! Gần trường có một tiệm chụp ảnh đấy."

Dương Niệm Niệm ngạc nhiên: "Có phải anh đã sớm muốn chụp ảnh với em rồi không? Em còn chẳng để ý tiệm chụp ảnh ở đâu nữa."

Phía ngoài trường học đã thay đổi quá nhiều so với kiếp trước, vị trí các cửa hàng cũng khác xưa, cô hoàn toàn không biết tiệm ảnh nằm ở đâu. Nào ngờ, Lục Thời Thâm lại tinh ý nhận ra.

Anh không phủ nhận. Anh đúng là có ý định này. Sắp phải chia xa, làm sao anh có thể không nhớ nhung cô được chứ?

Hiệu ảnh nằm cách cổng trường chừng năm mươi thước. Ông chủ là một người đàn ông gầy gò, trạc tứ tuần. Lúc này không có khách khứa, thấy hai người bước vào, ông ta ngẩng đầu hỏi một câu, thái độ không lấy gì làm niềm nở.

"Muốn chụp ảnh à?"

Hiệu ảnh mở ngay cổng trường, việc làm ăn phát đạt nên chẳng sợ không có khách. Lâu dần, ông chủ riết rồi cũng thành ra khó tính đôi chút.

"Dạ, cháu muốn chụp vài tấm ảnh lưu niệm." Dương Niệm Niệm lễ phép đáp lời.

"Trắng đen hay màu?" ông ta hỏi tiếp.

"Ảnh màu ạ." Dương Niệm Niệm đáp.

Ông chủ đáp: "Ảnh màu thì đắt hơn một chút. Dạo này công việc bề bộn, phải chừng nửa tháng nữa mới lấy ảnh được."

"Vâng, cháu đồng ý." Dương Niệm Niệm không chút do dự.

Thấy cô gái dễ tính như vậy, thái độ của ông chủ cũng có phần dễ chịu hơn: "Theo tôi vào trong kia!"

Ông ta dẫn đôi trẻ vào phòng chụp, loay hoay với chiếc máy ảnh rồi hướng dẫn: "Cậu thanh niên ngồi lên ghế, cô gái đứng đằng sau, hai tay đặt lên vai cậu ta."

Những đôi trai gái đến chụp ảnh thời ấy đều rất ngại ngùng, lúng túng không biết tạo dáng. Ông chủ đã quen việc hướng dẫn, riết rồi thành ra nếp.

Dương Niệm Niệm thấy tư thế chụp ảnh này quá cũ rích, giống hệt ảnh các ông bà già ngoài tám mươi tuổi.

"Ông chủ ơi, cháu muốn chụp một tấm anh ấy bế cháu lên ạ."

Bức ảnh này là để cô làm kỷ niệm riêng, đâu phải ảnh chứng minh thư mà phải nghiêm nghị như vậy.

Thấy cô gái không nghe theo lời hướng dẫn, ông chủ có vẻ không vừa ý: "Cô chụp những bức ảnh thế này có ích gì?"

Thấy ông chủ có lời lẽ không hay với Dương Niệm Niệm, Lục Thời Thâm nhíu mày, trầm giọng cất lời.

"Cứ chụp theo yêu cầu của cô ấy."

Dứt lời, anh một tay bế bổng Dương Niệm Niệm lên, nhẹ như không.

Sức lực này quả là hiếm người có được. Ông chủ biết đối phương không phải dạng vừa, cũng chẳng dám nói thêm lời nào, chỉ còn cách làm theo ý Dương Niệm Niệm.

Lúc thì Dương Niệm Niệm muốn tạo dáng hai tay tạo hình trái tim, lúc lại muốn hôn nhẹ vào má Lục Thời Thâm, thay đổi vài tư thế. Tấm nào cũng khiến ông chủ nhíu mày không vừa ý.

Càng chụp sắc mặt ông ta càng thêm cau có, trong mắt ông ta, những bức ảnh này đều không hề đứng đắn.

"Nếu rửa ra những tấm này mà các cậu không ưng ý, cũng đừng quay lại mà trách cứ tôi."