Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 288



Các vị giáo sư say sưa đọc từng câu từng chữ, trên môi dần hiện lên nụ cười hài lòng.

“Logic rành mạch, lập luận sắc sảo, đi sâu vào vấn đề một cách dễ hiểu, thực sự rất lôi cuốn. Đồng chí Dương tự học ở nhà mà viết được như thế này, quả thật là quá xuất sắc!” Một vị giáo sư gật gù, buông lời khen ngợi.

“Lần gần nhất tôi đọc được một bài luận văn xuất sắc đến vậy, vẫn là của giáo sư Chu. Xem ra, thế hệ trẻ bây giờ quả thật là nhân tài kế tiếp không ngừng!”

“Chỉ riêng bài luận văn này thôi cũng đủ để khẳng định, đồng chí Dương quả thực có thực tài.”

Chưa cần đọc hết, các vị giáo sư đã ngầm kết luận về chất lượng bài viết của cô. Ngay cả hai người đàn ông đi cùng Mang Nguyên Bình, những kẻ ban đầu vẫn còn nghi ngờ, giờ đây cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Văn phong quả thực rất ổn, có chút bản lĩnh thật đấy.”

Chỉ duy nhất khuôn mặt Mang Nguyên Bình vẫn đanh thép, không thốt một lời. Hắn lặng lẽ tiến đến bên cạnh vị giáo sư ra đề, quan sát thái độ của ông. Chỉ khi thấy ông không hề có ý định thiên vị hay nương tay, sắc mặt hắn mới giãn ra đôi chút. Ánh mắt hắn đảo qua bàn làm việc của Hiệu trưởng, chợt dừng lại ở một bản thảo diễn văn dài mấy trăm chữ. Hắn tùy tiện cầm lên xem lướt qua, và trong khoảnh khắc, một ý tưởng xấu xa chợt nảy ra trong đầu.

“Thưa Hiệu trưởng, bài viết của tôi đã hoàn thành rồi ạ.” Dương Niệm Niệm buông bút máy, cung kính đưa bài luận văn qua.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hiệu trưởng đã tận mắt chứng kiến cô hoàn thành bài viết từ đầu đến cuối, nên ông chẳng cần phải đọc lại. Ông hài lòng gật đầu, sau đó đưa bài luận văn cho Mang Nguyên Bình: “Mang trưởng khoa, anh xem thử.”

Mang Nguyên Bình nhận lấy, chỉ liếc nhanh qua loa, đoạn làm ra vẻ công tâm mà nhận xét: “Chữ viết vẫn cần cải thiện thêm. Thoạt nhìn, bài luận văn này đúng là không tệ, nhưng đọc kỹ thì có rất nhiều chỗ thiếu sót. Thôi, xét thấy đồng chí tự học ở nhà, lần này coi như cô tạm qua vòng.”

Dù hiệu trưởng và các giáo sư khác đều không ngớt lời khen ngợi, hắn cũng không thể thẳng thừng chê bài viết dở tệ. Hắn chỉ đành dùng thái độ lấp lửng, nước đôi cho qua chuyện. Hắn đưa bản thảo diễn văn cho cô, nhấn nhá từng chữ: “Đồng chí hãy dịch bài diễn văn này sang tiếng Anh.”

Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Mang trưởng khoa với vẻ không vừa lòng: “Trưởng khoa Mang, để cô ấy dịch bài này…”

Hiệu trưởng còn chưa nói dứt câu, Dương Niệm Niệm đã thoăn thoắt nhận lấy bản thảo. Các giáo sư có mặt đều lắc đầu khẽ thở dài tiếc nuối. Cô gái này đúng là có chút thực lực, nhưng còn quá non nớt, chẳng chút khéo léo nào, hai lần liên tiếp bỏ lỡ cơ hội hiệu trưởng giúp đỡ.

Dương Niệm Niệm nhận thấy nét mặt các thầy cô, cô mỉm cười trấn an mọi người: “Hiệu trưởng, các thầy cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt nhà trường đâu ạ.”

Mang Nguyên Bình lạnh lẽo khẽ hừ trong bụng, đúng là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hắn tin chắc một người chưa từng đặt chân đến cổng trường cấp ba như Dương Niệm Niệm thì làm sao có thể biết tiếng Anh.

Dương Niệm Niệm cầm bản thảo, đăm chiêu nhìn hồi lâu mà vẫn chưa động bút. Trong mắt Mang Nguyên Bình, đây chính là biểu hiện của sự bối rối.

“Thưa hiệu trưởng, Trưởng khoa Mang, đề toán đã làm xong rồi ạ.” Vị giáo sư phụ trách đề toán đột ngột cất tiếng.

Dương Niệm Niệm đặt bản thảo diễn văn xuống, hỏi: “Hiệu trưởng, tôi có thể làm đề toán trước được không ạ?”

Mang Nguyên Bình vừa định từ chối, hiệu trưởng đã vội vàng đáp lời: “Được chứ.”

Nếu Dương Niệm Niệm có thể giải đúng hết tất thảy các đề toán, ông có thể chắc chắn cô không hề gian lận. Kể cả nếu phần tiếng Anh không tốt, ông vẫn có thể giúp đỡ cô một chút. Ông yêu quý nhân tài, không muốn một nhân tài bị oan uổng.

Mang Nguyên Bình dù bất mãn trong lòng nhưng cũng biết nếu từ chối sẽ tỏ ra quá lộ liễu. Hắn chắc chắn Dương Niệm Niệm không thể giải được những đề này, nên việc đổi thứ tự cũng chẳng thay đổi kết cục gì. Hắn gật đầu: “Vậy thì cứ tranh thủ thời gian mà giải quyết đi!”

Dương Niệm Niệm không phí hoài lấy một giây phút nào. Cô lướt mắt qua đề bài, rồi lập tức mải miết viết bài. Khi cô giải xong bài hàm số, vài vị giáo sư đã khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Lông mày Mang Nguyên Bình càng lúc càng chau lại, nhìn cô nhanh chóng giải tiếp bài thứ hai, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, hoang mang, cảm giác mình đã coi thường cô gái này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong ánh mắt dõi theo của tất thảy mọi người, Dương Niệm Niệm không những giải hết, mà còn đúng tất thảy các bài toán. Thấy vẻ mặt Mang Nguyên Bình đã khó coi, các giáo sư cũng ngầm hiểu ý mà không tiếp tục khen ngợi, nhưng niềm vui trong mắt hiệu trưởng thì khó lòng che giấu.

Sắc mặt Mang Nguyên Bình đã tối sầm, nói: “Phần diễn văn tiếng Anh vẫn còn chưa dịch. Đồng chí học chuyên ngành phiên dịch, phần này mới là cốt yếu nhất. Nếu ngay cả chuyên ngành của mình mà còn không làm được, thì làm sao có thể chứng minh là đồng chí không hề gian lận?”

Hắn cố tình nhấn mạnh cái tầm quan trọng của tiếng Anh, muốn dùng nó để phủ nhận sạch trơn tất cả những gì cô vừa thể hiện.

Dương Niệm Niệm chẳng buồn đáp lời, cô trực tiếp nói một câu tiếng Anh rõ ràng, mạch lạc: “Tôi xin phép đọc bài diễn văn này bằng tiếng Anh.” Sau khi viết xong mấy nghìn chữ luận văn, tay cô hơi mỏi rã rời, đ.â.m ra lười viết lại.

Mang Nguyên Bình không kịp phản ứng, sững sờ đôi chút: “Cái gì?”

Một vị giáo sư đứng bên cạnh nghe hiểu, kinh ngạc đến mức không khỏi thốt lên thành tiếng: “Cô ấy nói sẽ đọc diễn văn bằng tiếng Anh!”

Chỉ với một câu nói, vị giáo sư này đã có thể kết luận rằng Dương Niệm Niệm thực sự có nền tảng ngoại ngữ vững chắc.

“…”

Mặt Mang Nguyên Bình càng thêm khó coi. Hồi đi học, năng lực tiếng Anh của hắn vốn chẳng khá khẩm gì, mấy năm nay cũng chẳng mấy khi dùng đến, nên những gì đã học cũng quên sạch sành sanh. Bất kể là viết hay đọc, hắn đều là kẻ gà mờ.

Đương nhiên, việc muối mặt như vậy, hắn tuyệt nhiên sẽ không chịu thừa nhận. Hắn nghĩ rằng đọc thành tiếng khó khăn hơn nhiều so với việc chỉ viết ra, đòi hỏi cả khả năng phát âm. Nếu Dương Niệm Niệm tự đẩy mình vào chỗ khó, thì còn gì tuyệt hơn.

Hắn đồng ý với gương mặt lạnh tanh: “Vậy thì đọc đi!”

Một ánh tinh quái chợt lóe lên trong mắt Dương Niệm Niệm. Cô cầm bản thảo, không chút chần chừ, bắt đầu đọc lưu loát, trôi chảy. Dưới cặp mắt càng lúc càng tối sầm của Mang Nguyên Bình, cô đọc một mạch từ đầu đến cuối, chẳng sai một từ nào, ngữ điệu thì lưu loát, phát âm lại chuẩn xác không ngờ. Hiệu trưởng cùng các giáo sư khác đều không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Những giáo sư từng cho rằng Dương Niệm Niệm thiếu khôn khéo, thiếu sự uyển chuyển, giờ đây đều hiện rõ vẻ ngưỡng mộ. Trong lòng họ cuối cùng cũng hiểu ra, cô bé này không phải thiếu tinh tế, mà là có gan trời. Với khả năng này, sau này làm phiên dịch viên cho Bộ Ngoại giao cũng chẳng thành vấn đề gì.

Dương Niệm Niệm nhìn thẳng vào Mang Nguyên Bình, giọng điệu chẳng hề kiêu căng, cũng chẳng hề tự mãn: “Trưởng khoa Mang, ngài còn điều gì muốn chất vấn nữa chăng?”

Sắc mặt hắn đã đen sạm như đ.í.t nồi, chẳng thốt nổi một lời nào.

Hai đồng nghiệp đi cùng trưởng khoa Mang lo lắng hắn sẽ tiếp tục gây khó dễ cho Dương Niệm Niệm, bèn vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Trưởng khoa Mang, tôi nghĩ chuyện này có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”

“Đúng vậy. Tôi cũng thấy đồng chí Dương Niệm Niệm quả thực có thực lực hơn người, làm gì đến mức phải gian lận.”

Cô gái này quá đỗi xuất sắc, họ mắt thấy tai nghe, còn lý do gì để nghi ngờ nữa đâu.

Đến nước này, Mang Nguyên Bình cũng hiểu nếu hắn tiếp tục khăng khăng tố cáo Dương Niệm Niệm gian lận thì sẽ lộ tẩy quá mức. Hắn hít một hơi thật sâu, thốt ra một thôi một hồi những lời lẽ khách sáo, giả dối: “Xem ra người đã nặc danh tố cáo có vẻ đã hiểu lầm đồng chí. Nếu không gian lận thì tốt quá còn gì. Chúng tôi cũng không nhắm vào ai cả, lần này đến đây chỉ là thực hiện đúng quy trình. Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi xin phép trở về.”

Nghe vậy, hiệu trưởng quay đầu nhìn Dương Niệm Niệm, nhẹ nhàng phẩy tay: “Đồng chí đi học đi!”

Nói xong, ông cùng vài vị thầy giáo khác tiễn ba người Mang Nguyên Bình ra đến cổng trường.