Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 291



Ra khỏi bốt điện thoại, Trịnh Tâm Nguyệt liền đề xuất đi mua thêm mấy chiếc bánh quai chèo. Cô nàng ở trong phòng ký túc xá, ngoài việc học ra thì chỉ có mỗi món bánh quai chèo làm món quà vặt giải khuây.

Chính vì món quà vặt đó mà cô đã từng xích mích to tiếng với Mạnh Tử Du.

Nguyên nhân là Mạnh Tử Du chê tiếng nhai bánh quá to, làm phiền người khác. Trịnh Tâm Nguyệt thấy mình đâu có ăn lúc mọi người đang nghỉ trưa hoặc ngủ ban đêm đâu chứ, thành thử cô có quyền làm những gì mình muốn.

Cuối cùng, Trịnh Tâm Nguyệt đã thắng. Mạnh Tử Du có vẻ ấm ức ra mặt, như thể cố ý trả đũa, cũng mua một cân bánh quai chèo về tự ăn.

"Hừ!" Cô nàng thầm nghĩ. "Đừng tưởng tôi không biết, làm bộ làm tịch gì chứ, rõ ràng là thèm rỏ dãi ra còn gì!"

Trịnh Tâm Nguyệt ăn bánh quai chèo rất nhanh, cảm thấy một cân vẫn chưa đủ thỏa cơn thèm, thế là cô mua thẳng hai cân. Vừa nhai cô vừa lẩm bẩm một mình.

"Hồi trước sao mình không phát hiện ra món này ngon đến vậy nhỉ? Biết thế đã nhờ đồng chí Lục mang về cho đồng chí Tần phó đoàn trưởng ăn rồi."

Dương Niệm Niệm tưởng tượng ra cảnh Tần Ngạo Nam cặm cụi gặm bánh quai chèo, suýt nữa thì cười sặc sụa.

"Cậu mà gửi bánh quai chèo về cho anh ấy, thì e là bánh sẽ mốc meo trong tủ hoặc cùng lắm là được chia cho lũ trẻ trong khu gia đình quân nhân ăn thôi. Chẳng thà cậu mua thịt bò khô thì hơn."

Trịnh Tâm Nguyệt mắt sáng lên. "Vậy thì chuẩn bị bò khô cho anh ấy! Ăn bò khô xong, anh ấy sẽ khỏe như trâu mộng luôn."

Nói rồi, cô cắn một miếng bánh quai chèo, rồi đưa đến miệng Dương Niệm Niệm, mời cô bạn ăn chung.

Cả hai vừa đi vừa nhai, trên đường gặp vài nữ sinh viên khác. Họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm hai người, hay nói đúng hơn, là nhìn Dương Niệm Niệm.

Ban đầu hai cô chẳng để ý, nhưng sau đó, ánh mắt đó càng lúc càng rõ ràng, Trịnh Tâm Nguyệt không kìm được bèn túm ngay một cô sinh viên mặc áo khoác màu xanh lam lại hỏi thẳng.

"Này đồng chí, chúng tôi đâu có quen cô, sao cô lại dùng ánh mắt đó nhìn tụi tôi? Cô không thấy như vậy là bất lịch sự lắm sao?"

Cô nữ sinh kia bị hành động đường đột của Trịnh Tâm Nguyệt dọa cho giật mình. Vốn dĩ cô ấy đã nhút nhát, lại thấy vẻ mặt của Trịnh Tâm Nguyệt có vẻ "dữ dằn", cô ấy hơi sợ hãi, lắp bắp mãi một hồi mới chỉ tay về phía Dương Niệm Niệm.

"Tôi, tôi... tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất giống với người con gái trong tấm ảnh được treo ở tiệm chụp ảnh thôi ạ."

Dương Niệm Niệm nhíu mày. "Tiệm chụp ảnh treo ảnh của tôi sao?"

Cô nữ sinh gật đầu. "Vâng, là ảnh của chị... Ảnh chị chụp chung với một người đàn ông, tư thế rất thân tình, có phần táo bạo nữa."

Khi nói đến câu cuối cùng, giọng của cô nữ sinh nhỏ hẳn đi, đầy vẻ ái ngại.

Dương Niệm Niệm còn gì mà không hiểu nữa?

Hôm đó, chủ tiệm chụp ảnh có nói với cô là muốn treo ảnh lên tường để quảng cáo, nhưng cô đã từ chối thẳng thừng. Rõ ràng là gã đã lén lút treo ảnh của cô lên mà không được sự đồng ý.

"Niệm Niệm, có chuyện gì vậy?"

Trịnh Tâm Nguyệt ngơ ngác, suốt ngày cô đi với Dương Niệm Niệm, vậy mà cô ấy lại đi chụp ảnh thân mật với một người đàn ông khác từ lúc nào?

Dương Niệm Niệm mím môi. "Ảnh của tôi và đồng chí Lục, bị chủ tiệm chụp ảnh treo lên để quảng cáo."

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cô nữ sinh mặc áo xanh lam. "Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng hợp pháp của tôi."

Quả thật, vài tấm ảnh kia, ngay cả khi đặt ở một thành phố lớn như Kinh Đô này, cũng có phần "táo bạo" so với quan niệm chung thời bấy giờ. Hơn nữa, với thân phận sinh viên, người ta ở sau lưng còn chẳng biết thêu dệt nên những lời đồn thổi kinh khủng đến mức nào.

Có cơ hội giải thích, cô nhất định phải làm cho rõ ràng mọi chuyện.

"Hả?" Cô nữ sinh ngây ra, không thể tin nổi nhìn Dương Niệm Niệm. "Chị, chị kết hôn rồi ạ?"

Dương Niệm Niệm gật đầu. "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi. Những tấm ảnh đó là do chồng tôi đưa tôi đi học rồi tiện thể chụp chung làm kỷ niệm. Tôi đã nói rõ với chủ tiệm chụp ảnh là không được treo lên để quảng cáo, không ngờ ông ta vẫn lén lút làm như vậy."

"Tôi không biết người khác đang nói xấu tôi thế nào. Nhưng đó là chồng hợp pháp của tôi, và chúng tôi có chụp tư thế gì đi chăng nữa thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường giữa vợ chồng. Mong mọi người đừng nói xấu sau lưng, dù sao thì chủ tiệm ảnh đã treo ảnh của tôi lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều cặp đôi khác cũng muốn chụp kiểu ảnh như vậy thôi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lợi thì mới làm, có cầu thì mới có cung.

"..."

Cô nữ sinh cảm thấy xấu hổ vì đã hiểu lầm Dương Niệm Niệm trước đó.

Người ta đã kết hôn, chụp vài tấm ảnh thân mật thì có gì sai đâu. Ngược lại, chủ tiệm chụp ảnh kia mới là người đáng lên án, sao có thể không xin phép mà tùy tiện treo ảnh người khác lên như vậy?

Danh dự của một cô gái quan trọng biết bao! Chủ tiệm ảnh làm cái trò này thật sự quá đáng!

Cô nữ sinh dám làm dám chịu, vẻ mặt hối lỗi. "Tôi xin lỗi, vì trước đó đã hiểu lầm chị. Tôi thật sự đã nghe lời đồn rồi nghĩ sai về chị. Chị mau đi tìm chủ tiệm chụp ảnh đi! Bây giờ cả trường đều đang đồn đại chị bị 'lão già' bao nuôi, có rất nhiều người còn cố tình đến xem ảnh của chị đấy."

"Lão già?"

Dương Niệm Niệm nhíu mày. Lục Thời Thâm tuy lớn hơn cô vài tuổi, nhưng nhìn anh không hề già một chút nào. "Lão già" thì có liên quan gì đến anh ấy chứ?

"Thật quá đáng mà!"

Trịnh Tâm Nguyệt tức giận dậm chân, làm cô nữ sinh giật mình thon thót.

"Tôi, tôi đã xin lỗi rồi, cô buông tôi ra được không?"

Trịnh Tâm Nguyệt nghe thấy vậy mới sực nhớ ra, cô buông tay, rồi kéo Dương Niệm Niệm. "Đi thôi, chúng ta đi tìm chủ tiệm ảnh đó!"

Hai người hùng hổ đi đến tiệm chụp ảnh. Chủ tiệm vừa chụp xong cho một cặp đôi, đang ghi hóa đơn. Thấy có người vào, gã ngước mắt lên nhìn, rồi nhận ra ngay Dương Niệm Niệm. Hắn ta vội vàng quay người định gỡ tấm ảnh treo trên tường xuống, nhưng Trịnh Tâm Nguyệt đã xông tới, ấn gã lại.

"Lão già thối tha, ông tính phi tang chứng cứ phải không?"

Cặp đôi kia giật mình, vội vàng lùi sang một bên xem kịch hay.

"Chứng cứ gì?" Chủ tiệm chụp ảnh mặt sầm lại. "Tôi không quen biết cô, sao cô lại đến đây gây rối?"

Dương Niệm Niệm lạnh lùng nhìn chủ tiệm ảnh. "Ông không quen cô ấy, nhưng hẳn là ông nhận ra tôi chứ?"

Cô tiến đến giật lại tấm ảnh của mình, tiện tay xé luôn mấy tấm khác trên tường.

Gã chủ tiệm tính giãy giụa, nhưng Trịnh Tâm Nguyệt đã chẳng nói chẳng rằng, bẻ ngoặt tay hắn ra sau lưng, rồi ghì chặt mặt hắn áp sát vào bức tường. Mặt gã bị ép bẹp dúm lại.

Gã ta tức đến đỏ mặt tía tai, gào toáng lên: "Hai cô tính làm gì hả? Tôi mách trường, tố cáo tội trấn lột!"

Dương Niệm Niệm cười khẩy: "Ông tự ý treo ảnh của tôi lên tường để quảng cáo là trái pháp luật, ông có hay không? Ông là chủ hiệu ảnh, dựa vào đâu mà dám tùy tiện treo ảnh khách hàng lên? Ông làm cái kiểu này, sau này ai còn dám ghé tiệm ông chụp ảnh nữa?"

Trịnh Tâm Nguyệt liếc sang cặp đôi tình nhân kia: "Hai người nghe rõ rồi đấy chứ? Tuyệt đối đừng có chụp ảnh ở đây, không thì ảnh có đẹp mấy, gã ta cũng sẽ lén lút treo lên để quảng cáo. Để rồi thiên hạ đồn thổi, nói ra lại chẳng biết bao nhiêu chuyện không hay đâu."

Cặp đôi nhìn nhau, cả hai đều thấy hơi rờn rợn.

"Ông chủ, cuộn phim vừa rồi chúng cháu không lấy nữa, ông trả lại phim cho chúng cháu đi!"

Gã chủ tiệm lại toan cãi lại: "Đừng nghe mấy cô nói bậy..."

Trịnh Tâm Nguyệt giáng một cái bạt tai lên gáy hắn: "Liệu hồn mà ngoan, trả phim lại cho người ta mau!"

Gã chủ tiệm đau điếng, không ngờ một cô nữ sinh bé hạt tiêu như Trịnh Tâm Nguyệt lại khỏe đến độ đó. Gã ta nghiến răng: "Chẳng phải chỉ là mấy tấm hình thôi sao? Tôi thấy các cô chụp cũng được nên mới treo lên. Có người muốn tôi treo mà tôi còn chẳng thèm chịu đấy!"

Gã ta nhớ lại, hôm đó khi tìm ảnh, vô tình lôi ra tấm ảnh của Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm, vừa hay có một cặp đôi nhìn thấy và muốn chụp kiểu tương tự. Gã ta ngửi thấy "mùi tiền", nên mới lén lút treo lên. Sự thật chứng tỏ cách làm của gã là đúng, mấy bữa nay đã có hơn chục cặp đôi tìm đến chụp ảnh.

"Ông còn không chịu nhận lỗi sao?"

Trịnh Tâm Nguyệt nổi trận lôi đình, tóm lấy vành tai của gã chủ tiệm rồi vặn mạnh một cái. Dương Niệm Niệm đứng nhìn mà cũng thấy đau thay cho gã ta.