Dương Niệm Niệm về đến phòng ký túc xá chưa được bao lâu thì Kiều Cẩm Tịch đã từ ngoài trở về. Cô ta có vẻ rất vui, vừa vào phòng đã vội vã chia sẻ với Mạnh Tử Du:
"Tử Du, tớ tìm được một công việc làm thêm rồi! Sau này mỗi sáng Chủ nhật, tớ sẽ đi dạy kèm nửa buổi cho một cậu bé, được những năm đồng một buổi đấy!"
Một tháng chi phí sinh hoạt của cô ta chỉ có mười lăm đồng, vậy mà đi dạy bốn buổi đã có hai mươi đồng thu nhập. Khoản tiền này còn nhiều hơn cả tiền bố mẹ cho, nếu làm lâu dài, cô ta còn có thể tiết kiệm được một khoản.
Mạnh Tử Du đảo mắt, giọng điệu đầy vẻ coi thường: "Tiền không đủ thì gọi điện về nhà xin, làm vậy cho phí sức ra hả?"
"Nhà tớ điều kiện không được tốt lắm, bố mẹ tớ mỗi tháng chỉ cho tớ được mười lăm đồng thôi." Kiều Cẩm Tịch lúng túng nói.
Dương Niệm Niệm tò mò hỏi: "Người đàn ông ấy lại tìm cậu sao?"
Kiều Cẩm Tịch ngượng ngùng lắc đầu: "Là tớ chủ động tìm anh ấy. Tớ vốn muốn thử vận may, không ngờ anh ấy lại đồng ý. Chỉ là có nửa ngày thử việc thôi."
Dù chỉ làm được nửa ngày, cô ta vẫn thấy vui khôn xiết, vì ít nhất cũng kiếm thêm được hai đồng bạc lẻ.
Dương Niệm Niệm vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Trước đó cậu có đi phỏng vấn không?" Cô nghĩ, nếu Kiều Cẩm Tịch trước kia đã bị từ chối, nhưng sau khi Dư Thuận biết cô ta quen biết Dương Niệm Niệm mà lại quay sang mời mọc, thì thật khó trách cô có những suy nghĩ vẩn vơ.
Ánh mắt Kiều Cẩm Tịch thoáng né tránh: "Không có. Tớ thấy xếp hàng dài quá nên nghĩ mình không có cơ hội, thành ra không dám ứng tuyển. Sau này nghe anh ấy nói em trai anh ấy rất dễ bảo, tớ liền muốn thử một lần. Hồi ở nhà tớ cũng từng dạy kèm cho em trai tớ rồi, có kinh nghiệm, anh ấy nghe xong thì đồng ý luôn."
Mạnh Tử Du cười lạnh lùng, vẻ mặt đầy khinh thường: "Năm đồng nửa buổi ư? Đến các thầy cô giáo đi dạy thêm cũng chưa chắc đã có cái giá đó đâu. Cậu không sợ bị người ta lừa gạt đến cả xương cũng chẳng còn hả? Đáng lẽ phải chịu khó nghĩ xem, trường mình nhiều người tài giỏi như thế, tại sao người ta lại chọn cậu?"
Kiều Cẩm Tịch đỏ mặt: "Tớ đã từng dạy kèm cho em trai, có kinh nghiệm."
Mạnh Tử Du lườm nguýt: "Nếu kinh nghiệm của cậu cũng được gọi là kinh nghiệm, thì tớ đã ra ngoài mở lớp dạy học được rồi. Cứ cắm đầu vào tiền, chẳng chịu nhìn xem bản thân có xứng đáng với cái giá đó hay không."
Kiều Cẩm Tịch đang vui vẻ, bị Mạnh Tử Du dội cho mấy gáo nước lạnh, tâm trạng liền trùng hẳn xuống. Cô ta lặng lẽ lấy quần áo đi giặt, quay người vào nhà vệ sinh.
Mạnh Tử Du chẳng mảy may cảm thấy mình quá lời. Cô ta vẫn thản nhiên gọi với theo: "Đợi tớ với, hôm nay tớ cũng muốn tắm."
Chờ hai người đi khuất, Trịnh Tâm Nguyệt liền không nhịn được mà cằn nhằn: "Cái anh chàng tên Dư Thuận đó trông không có vẻ gì là người tử tế. Kiều Cẩm Tịch sẽ không bị lừa chứ?"
Dương Niệm Niệm trầm ngâm lắc đầu: "Tớ không rõ. Chúng ta cũng đâu có quen biết người ta, những chuyện không có bằng chứng thì chúng ta cũng không nên tùy tiện phán đoán. Vả lại, người ta quảng cáo tuyển gia sư rầm rộ ở cổng trường như vậy, chắc cũng chẳng dám làm chuyện gì trái pháp luật đâu." Cô chợt nghĩ đến chuyện khác rồi chuyển chủ đề: "Lần trước tớ nhờ cậu hỏi thăm về người thiết kế kiến trúc, thế nào rồi?"
Trịnh Tâm Nguyệt ngồi phịch xuống ghế, bất lực xụ vai, buông thõng hai tay: "Vẫn chẳng có tin tức gì cả. Trường mình không có khoa chuyên ngành này. Muốn tìm người chuyên môn thì phải sang Thanh Đại bên kia."
"Vậy cậu lại giúp tớ hỏi thăm xem có ai quen biết sinh viên chuyên ngành kiến trúc của trường Thanh Đại không. Nếu ai giới thiệu được, tớ sẽ gửi chút phí cảm ơn." Dương Niệm Niệm nói.
"Vậy ngày mai tớ sẽ thử hỏi han xem sao."
Ngày thường Trịnh Tâm Nguyệt tuy tính tình xởi lởi, ham chơi là vậy, nhưng những việc Dương Niệm Niệm nhờ vả, cô bạn vẫn rất để tâm và chu đáo. Quả nhiên, chỉ ba bốn ngày sau, Trịnh Tâm Nguyệt đã tìm được người có thể giúp đỡ.
Vừa trở lại phòng ký túc xá, cô đã hớn hở khoe: "Một anh khóa trên của tớ là người gốc Kinh Thành, quen biết sinh viên chuyên ngành thiết kế của trường Thanh Đại. Anh ấy đồng ý giúp chúng ta giới thiệu, lại không nhận phí giới thiệu, chỉ cần trả công thiết kế cho họ là được. Đúng 8 giờ sáng Chủ nhật, anh ấy sẽ chờ chúng ta ở cổng trường."
Dương Niệm Niệm vui mừng, nhưng cũng có chút ngạc nhiên: "Thật trùng hợp làm sao? Thời gian Kiều Cẩm Tịch đi làm thêm cũng là sáng Chủ nhật, 8 giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Tâm Nguyệt vốn dĩ chẳng ưa gì Kiều Cẩm Tịch và Mạnh Tử Du. Nếu không phải có Dương Niệm Niệm khuyên ngăn, chắc cô đã dọn khỏi cái phòng này lâu rồi.
"Ối dào, biết vậy tớ cứ hẹn tận chín giờ cho khuất mắt, đỡ phải chạm mặt cô ta. Tớ ghét cay ghét đắng cái bộ dạng õng ẹo nịnh bợ Mạnh Tử Du của cô ta."
Hai người đang dông dài chuyện trò thì Kiều Cẩm Tịch từ ngoài ngõng ngang đi vào, trên tay là một thùng các-tông vuông vắn.
"Tâm Nguyệt, đồ nhà cậu gửi tới đây. Bác quản lý nhờ tớ mang lên giúp cậu một tay."
Trịnh Tâm Nguyệt vừa mới dứt lời trách móc Kiều Cẩm Tịch, nay lại được cô ta tận tình giúp đỡ, nhất thời cảm thấy hơi ngượng nghịu. Cô vội vàng đón lấy gói đồ, lúng túng buột miệng: "Ơ, cảm ơn cậu nha!" Rồi cũng chẳng buồn ngó xem địa chỉ, cứ thế đặt gói đồ lên góc bàn học.
"Người nhà cậu chiều chuộng cậu thật đấy. Cậu mới nhập trường có một tháng mà đã gửi đồ tiếp tế tới hai ba bận rồi." Kiều Cẩm Tịch ngưỡng mộ nói.
"Chú hai tớ thương tớ nhất mà." Trịnh Tâm Nguyệt đáp gọn lỏn.
Nghe là chú hai gửi, Kiều Cẩm Tịch bỗng thấy lòng dạ trào dâng niềm ganh tị. Từ thuở bé thơ đến giờ, cô ta chưa từng được đặt chân đến ăn lấy một bát cơm ở nhà các chú mình.
Dương Niệm Niệm chợt thấy lạ lùng: "Cậu có chắc là chú hai cậu gửi không đó?" Hai bận trước, chú Trịnh gửi đồ đều là những gói kềnh càng, đủ mọi thứ bánh trái, thức ăn. Lần này, gói hàng chỉ nhỉnh hơn cái hộp giày một tẹo, quả thực có gì đó bất thường.
Trịnh Tâm Nguyệt thở dài thườn thượt: "Ngoài chú hai ra thì còn ai mà gửi cho tớ nữa chứ? Nếu là lá thư tay thì tớ còn có thể ôm chút hi vọng là Tần Ngạo Nam gửi đến, chứ cái thùng to đùng thế này thì tớ chẳng dám mong ngóng gì đâu."
Cô chậm rãi mở thùng các-tông. Đập ngay vào mắt là một chiếc khăn quàng cổ đỏ chói. Cô đeo thử lên cổ, nhăn tít mũi: "Trời đất ơi, đúng là quê mùa hết sức! Gu thẩm mỹ của chú tớ đúng là tệ hại không tả được. Cái khăn đỏ rực như thế này, ai mà dám dùng chứ? Tớ ghét nhất cái màu đỏ lòe loẹt."
Cúi hẳn xuống nhìn sâu hơn, cô lại phát hiện bên dưới còn có thêm một chiếc màu vàng đất. Trịnh Tâm Nguyệt giật giật khóe mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm than vãn: "Ối trời đất ơi là mẹ ơi, lại còn gửi cả hai cái y chang nhau. Chắc là một cái cho cậu, một cái cho tớ. Cái màu đỏ chói kia thì dành cho cậu đó, tớ đành miễn cưỡng quàng cái màu vàng đất này vậy, trông cứ như màu... cứt trâu ấy, xấu c.h.ế.t đi được!"
Dương Niệm Niệm nhìn hai chiếc khăn, trong lòng chợt có chút linh cảm, liền hỏi: "Không còn gì khác trong đó à?"
Trịnh Tâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn kỹ xuống đáy thùng các-tông, lúc này mới phát hiện một mảnh giấy nhỏ xíu, trên đó vỏn vẹn tám chữ.
"Kinh Thành trời lạnh, nhớ giữ ấm."
Trịnh Tâm Nguyệt nhíu mày đầy nghi hoặc: "Chú hai tớ từ bao giờ lại ăn nói kiệm lời như vậy chứ? Nét chữ này nhìn đúng là như gà bới, chẳng ra thể thống gì hết. Chắc là anh trai tớ viết hộ rồi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm nghe càng lúc càng thấy có điều chẳng lành. Cô bèn nhắc: "Cậu nhìn kỹ lại tên người gửi trên thùng xem là ai đi."
Trịnh Tâm Nguyệt vừa liếc nhìn vừa bĩu môi: "Ngoài chú hai ra thì cũng chỉ có thím hai tớ mà thôi chứ ai vào đây nữa. Dù gì cũng không thể nào là..."
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên nhảy bật khỏi ghế, hét lên đầy kinh ngạc: "Trời đất ơi là trời đất ơi, Niệm Niệm, cái 'khúc gỗ' kia đã 'thành tinh' thật rồi!"
Dương Niệm Niệm và Kiều Cẩm Tịch đều giật b.ắ.n mình vì tiếng la oai oái của cô bạn.
Chẳng cần nhìn, cô cũng đoán biết được là ai đã gửi món đồ này đến. Dương Niệm Niệm cố tình trêu chọc: "Cái khăn đỏ chót này xấu tệ, nếu cậu không thích thì nhượng lại cho tớ quàng nhé. Tớ lại thích nhất màu đỏ."
"Ai bảo màu đỏ xấu chứ? Con gái quàng màu đỏ là hợp lý nhất đó!" Trịnh Tâm Nguyệt ôm chặt lấy chiếc khăn, bất giác cảm thấy màu đỏ không hề xấu xí một chút nào. Sợ có người nào đó giành mất, cô vội vã ôm cả hai chiếc khăn và mảnh giấy nhảy vọt lên giường, cẩn thận kẹp mảnh giấy vào giữa chồng sách vở.
Cô còn không ngừng tấm tắc xuýt xoa: "Nét chữ này đúng là rồng bay phượng múa, cứ như có tay thư pháp gia tài hoa nào viết vậy, đẹp mê ly luôn! Tớ nhất định phải cất giữ thật cẩn thận. Đây là bức thư đầu tiên anh ấy viết cho tớ đó, vô cùng đáng để kỷ niệm."