Kiều Cẩm Tịch khẽ cắn môi dưới, phân vân không biết có nên hé lộ cho Dư Thuận chuyện Dương Niệm Niệm đã kết hôn hay không. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định giữ kín. Nửa tháng lương gia sư năm đồng, đối với cô mà nói, là một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Cô cúi gằm mặt trầm tư, đánh liều hỏi khẽ: "Không phải chuyện trái với luật pháp chứ ạ?"
Dư Thuận phì cười một tiếng, "Nhà tôi cũng là người có danh có giá, không thể nào làm chuyện dính dáng đến pháp luật mà tự rước họa vào thân được. Cô yên tâm, tôi không bắt cô làm gì đâu, thường ngày chỉ cần cô nói đôi lời tốt đẹp về tôi trước mặt cô ấy là được."
Kiều Cẩm Tịch quyết định không chút do dự: "Tôi có thể làm được."
Cô thầm nhủ, cứ hợp tác với Dư Thuận để kiếm thêm chút tiền sinh hoạt đã, sau này nếu hắn bắt làm việc gì nghịch với lương tâm thì từ chối công việc này cũng không muộn.
Dư Thuận gật gù tỏ vẻ hài lòng: "Đi theo tôi."
Hắn ra hiệu cho Kiều Cẩm Tịch lên xe, dặn dò: "Nhớ kỹ đường sá nhé, sau này tự đi một mình, tôi sẽ không có thì giờ để đưa đón cô đâu."
"Vâng, vâng ạ." Kiều Cẩm Tịch lần đầu tiên được ngồi xe hơi con, tay siết chặt vạt áo đến mức run bắn, không dám nhúc nhích.
Dư Thuận đưa cô ta về nhà, dặn dò người giúp việc vài câu rồi rời đi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trịnh Tâm Nguyệt tuy tính tình phóng khoáng nhưng cũng chẳng phải người nông cạn, nếu không đã không thể thi đỗ vào Kinh Đại. Càng nghĩ, cô ấy càng thấy có điều gì đó không ổn thỏa.
"Dư học trưởng, anh với cái anh Dư Thuận đó có quan hệ gì vậy? Hôm qua anh ta đến trường tuyển người về dạy kèm, cứ một mực đòi mời Niệm Niệm, Niệm Niệm không đồng ý nên mới chuyển sang mời Kiều Cẩm Tịch."
Dương Niệm Niệm nhìn sang Dư Toại. Đến cả Trịnh Tâm Nguyệt cũng nhận ra sự bất thường, xem ra có lẽ không phải cô đã suy nghĩ quá mức, chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
Dư Toại đang suy nghĩ làm sao để nhắc nhở Dương Niệm Niệm đừng để rơi vào cạm bẫy của người anh họ thì nghe Trịnh Tâm Nguyệt nói vậy, liền nhân đà nói thẳng: "Hắn là anh họ tôi."
Khoảng thời gian này, hắn không thấy anh họ có động thái gì, còn tưởng hắn bận rộn chuyện kết hôn nên đã quên Dương Niệm Niệm. Không ngờ, dã tâm của hắn vẫn chưa nguôi. Dư Toại luôn chướng mắt cái lối sống riêng tư lộn xộn của anh họ mình, vậy nên, xét về tình hay về lý, hắn cũng nên nhắc nhở cô một tiếng.
"Anh họ tôi... anh ta đã có người để mắt tới, sắp kết hôn."
Hắn nói toạc móng heo như vậy, nếu Dương Niệm Niệm vẫn mắc bẫy thì đó là cô có ý định riêng, là tự nguyện, hắn cũng chẳng thể can thiệp được nữa. Chỉ những người có lòng dạ ngay thẳng mới không bị lừa.
Trịnh Tâm Nguyệt không hiểu cớ gì mà Dư Toại bỗng dưng lại nói chuyện này. Cô ngây thơ đáp: "Chúng tôi chẳng quen biết gì với anh họ cậu, anh ta kết hôn chúng tôi cũng chẳng đến dự tiệc mừng."
Dư Toại: "..."
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm hiểu ra ý tứ thâm sâu của Dư Toại. Cô mỉm cười đáp lời: "Tâm Nguyệt nói đùa thôi, anh đừng để ý. Anh họ anh kết hôn vẫn còn muộn đấy. Tôi mới đôi mươi đã yên bề gia thất rồi đây này."
Đáy mắt Dư Toại thoáng hiện lên tia ngỡ ngàng, không ngờ cô lại kết hôn sớm như vậy, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm hẳn. Cả hai người ngầm hiểu ý nhau mà chẳng cần nói thêm lời nào về chuyện của Dư Thuận.
Ba người đi đến Thanh Đại thì một người bạn của Dư Toại đã đứng chờ sẵn ở đó. Dư Toại giới thiệu đơn giản: "Hai người này là hai cô em khóa dưới của tôi, Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt."
Chẳng đợi ai hỏi, người bạn đồng hành của Dư Toại đã tự giới thiệu một cách tự nhiên: "Tôi là Nghiêm Minh Hạo."
Chàng trai này cao xấp xỉ Dư Toại, đều trên mét tám, vóc dáng vạm vỡ hơn, nước da rám nắng, gương mặt đường hoàng, phúc hậu. Anh ta cũng là dân Kinh Thành chính gốc, nhưng ở vùng ngoại thành, gia cảnh có phần kém hơn nhà Dư Toại, nên thường xuyên nhận thêm các bản vẽ thiết kế để có đồng ra đồng vào.
"Các cậu đã dùng bữa chưa? Đi thôi, tôi dẫn các cậu ra căng-tin của trường ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Hay là mình ra ngoài trường ăn đi. Ở đó ít người hơn, tiện cho chúng ta trao đổi công việc."
"Được thôi." Nghiêm Minh Hạo là người cởi mở, chẳng hề khách sáo: "Các cậu đi theo tôi, rẽ sang hướng kia một lát là có quán ăn sáng rồi."
Chàng trai vóc dáng cao lớn, bước chân thoăn thoắt, thoắt cái đã bỏ xa Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt ở phía sau. Mãi đến khi Dư Toại phải nhắc nhở, anh ta mới hãm tốc độ lại.
"Ngày thường tôi hay chơi bóng rổ, quen đi nhanh rồi."
"Ấy là chân cậu dài, một bước của cậu bằng hai bước của bọn tôi thì còn gì." Trịnh Tâm Nguyệt nói.
Bốn người nhanh chóng tìm đến quán ăn sáng. Họ gọi bốn lồng bánh bao hấp, tám cái bánh bao nhân thịt, bốn bát cháo trắng và một cân quẩy. Bấy nhiêu món nhìn có vẻ nhiều, nhưng thật ra suýt chút nữa là chẳng đủ no. Dư Toại và Trịnh Tâm Nguyệt đều là những người ăn khỏe, còn Nghiêm Minh Hạo thì khỏi phải nói, một mình anh ta đã đánh chén hết một phần ba số đồ ăn.
Sau khi ăn uống no nê, Nghiêm Minh Hạo không quên mất mục đích chính: "Cô Dương, cô nói cho tôi biết yêu cầu thiết kế và diện tích mảnh đất nhé."
Dư Toại sợ Dương Niệm Niệm còn e ngại, liền nói thêm: "Minh Hạo trước đây đã từng nhận các bản thiết kế rồi, cậu ấy đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này."
Dương Niệm Niệm lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trong túi, đưa cho Nghiêm Minh Hạo: "Mảnh đất rộng một nghìn mét vuông. Tôi muốn xây một xưởng sản xuất ba tầng. Tầng một dùng làm phân xưởng, tầng ba làm khu nhà ở và căng-tin. Cả tầng một và khu nhà ở đều phải có khu vệ sinh riêng. Ngoài ra, tôi dự định sau này sẽ lắp thêm thang máy, nhờ anh chừa lại vị trí hố thang giúp. Mọi yêu cầu chi tiết, tôi đã ghi rõ ràng ở đây rồi."
Cô hiểu rõ làm việc thì phải nói chuyện tiền bạc rõ ràng trước, nên bổ sung: "Phí thiết kế là năm mươi tệ. Nếu anh có bất kỳ ý kiến gì về chi phí, chúng ta có thể bàn bạc lại."
Nghiêm Minh Hạo vừa kinh ngạc với ý tưởng lắp thang máy cho cái nhà xưởng ba tầng, thì lại nghe cô đưa hẳn năm mươi tệ tiền thiết kế. Anh ta ngây người ra, không thốt nên lời.
Mãi một lúc sau mới hoàn hồn trở lại, anh ta vội vã xua tay: "Không cần nhiều đến thế đâu, ba mươi tệ là đủ rồi."
Dương Niệm Niệm cười nhẹ: "Lời tôi đã nói ra thì không có chuyện rút lại đâu. Cứ năm mươi tệ đi. Biết đâu về sau chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác nữa."
Dương Niệm Niệm thầm nghĩ, Nghiêm Minh Hạo nghe cô đưa ra yêu cầu mà không hề lộ vẻ băn khoăn hay khó xử nào, điều đó cho thấy anh ta có năng lực thật sự. Một người tài giỏi như vậy, sau này ra xã hội, dù có bỏ tiền ra cũng chưa chắc đã dễ dàng mời được. Hiện tại cô hào phóng một chút, dù sau này không cần đến anh ta, có thêm một mối quan hệ như thế này cũng không phải là chuyện tồi.
Nghiêm Minh Hạo thì trong lòng thầm tán thưởng: Cô gái này thật khiến người ta ấn tượng! Đặc biệt là đôi mắt trong suốt, sáng lấp lánh như những vì sao trên trời. Nụ cười của cô càng khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng người!
Nghiêm Minh Hạo có chút ngượng ngùng, vội vàng dời ánh mắt đi. Anh ta cũng hiểu ra rằng Dương Niệm Niệm là người có tiền, không để ý đến số tiền năm mươi tệ này. Anh ta cũng không khách sáo nữa: "Thế cô có cần gấp không? Tôi e là sẽ mất nửa tháng, như vậy có làm trễ nải công việc của cô không?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Tôi không vội."
"Vậy được. Chờ tôi thiết kế xong, tôi sẽ gửi bản vẽ cho cô." Nghiêm Minh Hạo hỏi thêm vài chi tiết, Dương Niệm Niệm đều nghiêm túc trả lời.
Dư Toại đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Trong lòng hắn cũng kinh ngạc không kém gì Nghiêm Minh Hạo. Hắn không ngờ Dương Niệm Niệm còn trẻ như vậy mà làm việc đã lão luyện đến thế. Cái cách tiến thoái có chừng mực, khả năng đối đáp thông minh sắc sảo này, nếu không phải là người đã lăn lộn trong xã hội ngót nghét chục năm trời thì khó lòng mà có được.
Hắn tò mò không biết gia đình Dương Niệm Niệm làm nghề gì, nhìn cô ăn mặc giản dị mà lại có tiềm lực đến vậy. Dư Toại hiểu rằng hỏi những chuyện này sẽ rất bất lịch sự, nên im lặng không hỏi thêm. Hắn lẳng lặng đứng dậy đi thanh toán tiền bữa sáng.
Dương Niệm Niệm và Nghiêm Minh Hạo nói chuyện rất hợp ý nhau. Khi chuẩn bị tính tiền, cô mới phát hiện Dư Toại đã trả xong từ lúc nào.
"Học trưởng Dư, anh đã giúp tôi việc lớn như vậy, sao lại để anh mời bữa này nữa chứ? Tiền ăn hết bao nhiêu? Tôi gửi lại anh."
"Không cần đâu, tôi giúp Minh Hạo giới thiệu được mối làm ăn lớn thế này, sau này cậu ấy nhất định sẽ mời tôi ăn cơm xả láng." Dư Toại nói một cách thản nhiên, chẳng hề để tâm.