Dương Niệm Niệm cẩn thận gấp một bộ ga giường và một chiếc vỏ chăn dự phòng, cất vào ba lô.
Nằm ở giường tầng trên đối diện, Kiều Cẩm Tịch tò mò thò đầu ra khỏi chăn, hỏi: "Niệm Niệm, cậu mang ga giường với vỏ chăn làm gì thế?"
Dương Niệm Niệm đang vui, trả lời một cách nhẹ nhàng: "Buổi tối phải ở nhà trọ, chăn đệm ở đó không được sạch sẽ cho lắm."
Kiều Cẩm Tịch ngạc nhiên: "Chăn đệm ở nhà trọ chẳng phải được thay giặt thường xuyên đó sao?"
Dương Niệm Niệm giải thích: "Một số loại vi khuẩn, vi rút mình không nhìn thấy được bằng mắt thường, còn bẩn hơn bụi bặm nhiều phần. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Cô biết, những nhà trọ nhỏ thời này làm gì có chuyện giặt giũ chăn đệm mỗi ngày. Lần trước ở lại là do tình huống bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Lần này có đủ đồ đạc, dĩ nhiên phải mang theo cho đủ. Dù sao cũng không xa, xách đi cũng không phiền phức.
Mạnh Tử Du bĩu môi, lầm bầm trong bụng: "Đúng là làm sang, giả bộ sạch sẽ."
Kiều Cẩm Tịch cũng không nhịn được, khóe miệng cũng giật giật. "Cái thói quen này của cậu y hệt mấy người sinh viên khoa y đấy!" Trừ sinh viên y ra, cô chưa thấy ai chú trọng chuyện này như vậy.
Dương Niệm Niệm không bình luận gì thêm, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay cậu không đi dạy gia sư à?"
Ánh mắt Kiều Cẩm Tịch thoáng lảng đi: "Anh Thuận nói trong nhà có việc, tuần này không cần tớ đến." Dù được nghỉ một ngày cũng tốt, nhưng nghĩ đến Dư Thuận và cậu em trai khó chiều của anh ta, cô ta lại thấy chán nản. Cậu bé đó đúng là một đứa trẻ hư được nuông chiều, nói chuyện cực kỳ thiếu lễ độ. Thế nhưng, nghĩ đến việc một ngày không đi làm sẽ mất năm đồng bạc, lòng cô lại quặn thắt.
Dương Niệm Niệm cũng không hỏi thêm. Cô lấy một bộ quần áo ngủ cho vào ba lô rồi đi rửa mặt.
Khi quay lại, Trịnh Tâm Nguyệt đã thức dậy, đang mặc chiếc áo khoác bộ đội rộng thùng thình đi đi lại lại trong phòng, y như cái bang. Chiếc áo dài gần chạm đất, thế mà miệng cô ấy vẫn đắc ý nói: "Cũng vừa vặn ra phết chứ! Mặc vào ấm thật, anh ấy chu đáo thế này, sau này chúng mình lấy nhau, đời sống còn ngọt ngào xiết bao."
Dương Niệm Niệm chỉ biết cười mà lắc đầu ngao ngán, giục cô bạn: "Cậu mau uống nước đường rồi ra căng-tin mà lót dạ sáng đi. Tớ đi trước đây."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngoài trời lạnh thế này, cô không muốn để Lục Thời Thâm phải chờ lâu.
Cô xách ba lô, chạy nhanh ra cổng trường. Vừa ra đến nơi, cô gặp Dư Toại.
"Sao cô chạy gấp thế?" Dư Toại hỏi.
Dương Niệm Niệm nhìn về phía cổng, thấy anh ấy cũng đang nhìn mình, liền cười tủm tỉm đáp: "Đối tượng của tôi đến đón, đang đợi tớ ngoài cổng."
Dư Toại theo phản xạ nhìn ra cổng, thoáng thấy Lục Thời Thâm. Anh ấy cảm thấy người đàn ông này sâu không lường được, chỉ nhìn đã biết chẳng phải người tầm thường.
Dương Niệm Niệm thuận miệng hỏi: "Anh Dư, anh về nhà à?"
Dư Toại thu ánh mắt lại, gật đầu: "Bữa nay anh họ tôi kết hôn." Vốn dĩ anh phải về từ tối qua để sáng nay đi đón dâu. Nhưng anh không vừa lòng với cách làm của Dư Thuận, cũng không coi trọng đám cưới này, nên đã không về. Gia đình có nhiều người, thiếu một mình anh cũng chẳng nề hà gì.
Dương Niệm Niệm hơi giật mình. Hóa ra Dư Thuận không cho Kiều Cẩm Tịch đi dạy gia sư là vì chuyện này. Cô không biết Kiều Cẩm Tịch có hay không biết Dư Thuận đã kết hôn. Cô không hỏi thêm, thu lại suy nghĩ rồi bảo: "Vậy anh về giúp một tay đi. Tôi đi đây!"
Dư Toại gật đầu: "Ừ."
Dương Niệm Niệm nhanh chóng đi đến cổng. Lục Thời Thâm bước lên nhận lấy ba lô trong tay cô, rồi nắm tay cô đi về phía nhà trọ.
"Sao lại xách nhiều đồ thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Áo ngủ với chăn đệm ấy mà. Đồ ở nhà trọ là đồ công cộng, dùng không yên tâm chút nào." Người mình đêm ngày mong nhớ nay đang ở ngay trước mặt, khiến Dương Niệm Niệm cảm thấy cả cơn gió bấc se lạnh cũng hóa phần nào ấm áp. Đôi mắt cô híp lại tựa vành trăng non, nụ cười cứ thế nở mãi trên môi, rạng rỡ lạ thường.
Lục Thời Thâm biết cô sạch sẽ, cũng không nói thêm gì. Đi được một lúc, hắn hỏi: "Người kia là bạn học của em à?"
Dương Niệm Niệm nhướng hàng lông mày xinh đẹp, "À, anh nói người vừa trò chuyện cùng em ấy hả? Đó là Dư Toại, anh ấy đã giúp em tìm mối mua bán tứ hợp viện. Cả bản thiết kế cũng là do anh ấy giúp tìm người vẽ. Anh ấy chẳng hề nhận một đồng tiền công nào, chắc là cũng chẳng màng tới mấy đồng tiền lẻ ấy đâu." Cô nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, "Anh ấy là người gốc Kinh Thành, gia cảnh chắc hẳn không hề xoàng xĩnh."
"Đúng là không tệ." Lục Thời Thâm nói với ý tứ sâu xa.
Dương Niệm Niệm không hiểu ý hắn. Cô nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, chợt tinh nghịch cười: "Lục Thời Thâm, chẳng lẽ anh đang ghen tuông đấy à?"
Không đợi hắn trả lời, cô lại trêu chọc: "Anh ghen cũng phải thôi, em vừa giỏi giang lại xinh đẹp thế này, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến. Anh phải biết mà giữ gìn, quý trọng em đấy nhé!"
"Anh sẽ." Lục Thời Thâm nói với giọng điệu nghiêm túc, chắc nịch.
Lòng Dương Niệm Niệm nở hoa. Cô lôi từ trong túi ra một quả táo chua đưa cho hắn, không quên dỗ dành: "Anh đừng lo lắng làm gì. Em đâu phải cô gái đa tình, lả lơi gì đâu. Em đã nói với người ta là em kết hôn rồi. Vả lại, anh cũng rất xuất sắc, hai đứa mình ở bên nhau quả là một cặp trời sinh."
Lục Thời Thâm không nói gì, chỉ nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, cảm giác trống vắng trong lòng hắn dần dần được lấp đầy.
Dương Niệm Niệm hơi có chút không vừa ý với phản ứng của hắn, cô bĩu môi hỏi: "Lục Thời Thâm, có phải anh chẳng nhớ em chút nào không? Lâu như vậy không gặp, sao thấy em mà anh chẳng lấy làm mừng rỡ là bao vậy?"
Hiện tại, cô chỉ muốn níu lấy Lục Thời Thâm mãi không rời. Nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút hụt hẫng, trống trải.
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Ngoài đường người đông, tỏ vẻ thân mật quá e không tiện cho lắm."
Dương Niệm Niệm vừa bực vừa buồn cười: "Em có bảo anh đứng giữa đường mà hôn hít gì đâu. Có gì mà bảo là quá thân mật chứ?"
Khi hai người đi ngang qua một quán cơm, Dương Niệm Niệm chợt nhớ ra cả hai chưa ăn sáng. Cô đoán Lục Thời Thâm đi tàu cũng chưa ăn, liền kéo hắn vào quán.
Cô gọi ba lồng bánh bao hấp và hai bát cháo loãng. Cô ăn một lồng bánh bao và nửa bát cháo, số còn lại đều để hắn ăn hết, thậm chí hắn còn không ngần ngại uống cạn cả bát cháo còn dở của cô.
Dương Niệm Niệm chống cằm nhìn hắn ăn. Khóe miệng cô cứ thế nhếch lên, đôi mắt gần như dán chặt vào gương mặt hắn, không rời.
Dẫu hai người đã có vô số lần gần gũi thân mật, vậy mà Lục Thời Thâm vẫn cảm thấy cơ bắp căng cứng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô. Hắn uống nốt ngụm cháo cuối cùng trong bát, lặng lẽ trả tiền rồi kéo cô rời khỏi quán, cứ thế đi thẳng về phía nhà trọ.
Dương Niệm Niệm cố ý dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve nhẹ nhàng lòng bàn tay hắn. Lòng bàn tay hắn đầy vết chai sần, chạm vào có cảm giác hơi thô ráp. Nghĩ đến chuyện hắn phải dãi nắng dầm mưa, vất vả cả ngày, cô lại thấy trong lòng quặn thắt.
Lục Thời Thâm chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nhột nhột. Hắn muốn nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Dương Niệm Niệm, thế nhưng lại sợ làm cô đau, đành để mặc cô trêu chọc, nghịch ngợm.
Hai người nhanh chóng đến nhà trọ. Ông chủ vừa nhìn thấy Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm đã nhận ra ngay, cười ha hả trêu đùa: "Vợ chồng son tình cảm tốt thật đấy. Sắp sửa nghỉ đông rồi mà còn vượt đường sá xa xôi đến thăm vợ."
Dương Niệm Niệm hơi ngượng, nép mình sau lưng Lục Thời Thâm, không nói gì.
Lục Thời Thâm cũng chẳng đáp lời ông chủ, chỉ lặng lẽ trả tiền thuê phòng, cầm chìa khóa rồi nắm tay cô cùng lên tầng hai.
Căn phòng của hai người ở ngay gian đầu tiên cạnh lối cầu thang. Lục Thời Thâm tra chìa khóa mở cửa, Dương Niệm Niệm không nhịn được lẩm bẩm: "Trí nhớ ông chủ này tốt thật đấy. Lâu như vậy mà vẫn nhớ mặt chúng ta."
Cô vừa dứt lời, nghe thấy tiếng khóa "tách" một cái. Chưa kịp định thần, cô đã bị Lục Thời Thâm kéo thẳng một mạch vào trong phòng.