"Tao nói sai à?" Hồ Xảo Muội chẳng những không nói nhỏ đi, mà còn cất giọng to hơn vài phần. "Ngày Tết thế này, làm mọi người đói meo chờ đợi ở đây, đây là việc mà người ta tử tế có thể làm à?"
Hồ Xảo Trân tái mặt, chỉ cảm thấy có người chị như vậy thật sự mất mặt. "Chị, nếu chị còn nói thế nữa, em sẽ mách anh rể, bảo anh ấy đưa chị về quê đấy." Bây giờ cô đã kết hôn, cũng là quân tẩu, không còn sợ chị gái doạ nạt nữa.
"Cái con ranh con kia, lấy chồng được mấy bữa mà cánh cứng rồi hả?" Hồ Xảo Muội tức đến nghiến răng nghiến lợi, vặn một cái vào cánh tay em gái cho hả giận. Miệng cô ta không chịu ngồi yên, vừa im lặng được một lúc lại quay sang kéo tay Dương Niệm Niệm, thân mật hỏi: "Niệm Niệm, cô đói chưa?"
Không đợi Dương Niệm Niệm kịp trả lời, bóng dáng vị lão thủ trưởng đã xuất hiện ở cửa nhà ăn. Ông đi đến phía trước, nhìn các quân tẩu và bọn trẻ, nói vài lời chúc Tết. Đại ý là chúc mừng năm mới, bảo mọi người cứ tự nhiên ăn uống cho thật no nê.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, các đồng chí hậu cần lập tức mang sủi cảo từ trong bếp ra. Mỗi bàn được đặt một chậu sủi cảo lớn, nếu ăn chưa đủ thì có thể ra cửa sổ nhà ăn lấy thêm. Các quân tẩu và bọn trẻ đều vui mừng không xiết, cứ thế ăn uống thoải mái. Ăn không phải đồ ăn của nhà mình, đúng là một chuyện hiếm có.
Một chậu sủi cảo tuy không ít, nhưng mấy đứa con trai nhà Vương Phượng Kiều ăn uống rất khỏe. Lại thêm Lục Nhược Linh và Vương Phượng Kiều cũng ăn rất khá, một chậu sủi cảo cuối cùng không còn thừa cái nào. Chỉ có Dương Niệm Niệm và Khương Duyệt Duyệt là ăn ít nhất, ngay cả An An cũng ăn hết gần hai mươi cái.
Phía sau còn có người đang xếp hàng ăn sủi cảo, mấy người Dương Niệm Niệm ăn xong thì không nán lại chiếm chỗ nữa. Họ trả lại chậu cho nhà ăn rồi cầm hộp cơm trở về khu nhà ở của bộ đội. Vừa vào đến sân, mấy đứa trẻ lại ríu rít chạy đến nhà An An để xem tivi. Khương Duyệt Duyệt chơi với đám con trai đã quen, chẳng chút ngại ngùng, chạy còn nhanh hơn cả An An.
Đến cổng rào nhà mình, Vương Phượng Kiều dừng lại. "Niệm Niệm, chị về nhà băm nhân sủi cảo đây." Năm nay có thêm thu nhập, Vương Phượng Kiều không muốn để mấy đứa con phải chịu khổ, định làm thịt hai con thỏ. Nhà mình giữ lại một con, còn một con biếu Dương Niệm Niệm. Cô ấy biết nếu bây giờ mà nói thì Dương Niệm Niệm sẽ không nhận, nên nghĩ bụng cứ làm xong rồi hãy mang sang.
"Vâng ạ, chúng em cũng về chuẩn bị nhân sủi cảo đây." Dương Niệm Niệm đáp.
Lục Nhược Linh lần đầu tiên thấy Tết vui vẻ đến thế, em ợ một cái rồi vừa đi vào nhà vừa hỏi: "Chị dâu, tối nay chúng ta ăn gì?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm mỉm cười trả lời: "Chúng ta làm sủi cảo, rồi nấu thêm một bàn đầy ắp các món ngon, đón một cái Tết thật linh đình."
Lục Nhược Linh vui mừng không xiết: "Chị dâu, từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên em thấy Tết vui thế đấy."
Nhìn vẻ chân chất, hiền lành của cô em chồng, Dương Niệm Niệm chợt thấy thương cảm. Cô gái này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã xa cha mẹ ruột, lại gặp phải một người mẹ nuôi như Mã Tú Trúc. May mắn thay có cô ở đây, nếu không thì cuộc đời Lục Nhược Linh sẽ rất khó khăn. Nghĩ đến việc mình đã giúp Nhược Linh giải quyết hôn sự, Dương Niệm Niệm cảm thấy vô cùng tự hào. "Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."
"Chị dâu, em tin những gì chị nói." Lục Nhược Linh cảm thấy lời nói của Dương Niệm Niệm còn đáng tin hơn cả Bồ Tát.
Về đến nhà, Dương Niệm Niệm liền xắn tay áo vào bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Lục Nhược Linh khỏe mạnh, đảm nhận việc băm nhân sủi cảo.
Đầu giờ chiều, Khương Dương lái máy kéo ì ầm tiến vào cổng khu nhà của bộ đội. Cậu một tay xách hai con gà trống tơ, một tay xách sữa mạch nha và mười mấy cân thịt lợn, thịt bò đi vào. Khung cảnh hoành tráng đến mức các quân tẩu đều đứng sững sờ.
Một quân tẩu lẩm bẩm nhìn theo bóng Khương Dương: "Đây là họ hàng nhà ai thế? Còn oách hơn cả rể trưởng thôn nhà tôi đi chúc Tết ấy chứ."
Quân tẩu Dương đoán: "Có phải đến nhà đồng chí Chính ủy Trương không? Hay Vũ Đình đã tìm được đối tượng rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Hồng Lệ chen vào: "Hôm qua tôi còn nói chuyện với Chủ nhiệm Đinh, Vũ Đình xem mấy người rồi mà chẳng ưng ai."
Ba người đang xì xào bàn tán thì thấy Khương Dương bước vào sân nhà Dương Niệm Niệm. Ba người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng im bặt. Vu Hồng Lệ tóm lấy Binh Binh hỏi, lúc này mới biết cậu ấy là anh trai của Khương Duyệt Duyệt. Tin tức nhà họ Khương rất giàu có chưa đầy một tiếng đã lan khắp khu quân nhân.
Hồ Xảo Muội nghe tin mà xót ruột vô cùng. Cứ như thể Khương Dương đang mang đồ của nhà cô ta đi biếu nhà Dương Niệm Niệm vậy. "Vợ của Lục đoàn trưởng kín miệng thật đấy, anh trai Duyệt Duyệt giàu có thế mà cũng không hé răng một lời. Nếu mà em lấy được anh ta thì thịt với gà này chẳng phải mang hết sang đây rồi sao?"
Hồ Xảo Trân chẳng muốn nghe thêm: "Em thấy chồng em là người tốt nhất rồi. Giờ em đã kết hôn rồi, chị đừng nói mấy lời xui rủi nữa, kẻo người ngoài nghe được lại đồn ra nói vào." Vợ chồng trẻ mới cưới, tình cảm đang thắm nồng.
Hồ Xảo Muội lườm em gái một cái: "Cái đồ không có tương lai, số phận mày hẩm hiu, chẳng sống nổi một ngày sung sướng nào đâu."
Khương Dương mang về hai con gà trống, Dương Niệm Niệm liền bảo cậu ta làm thịt luôn. Sau đó, cô dặn Lục Nhược Linh mang một con biếu chị Vương Phượng Kiều. Ai ngờ Lục Nhược Linh trở về, trên tay lại có thêm một con thỏ đã làm thịt sạch sẽ, thậm chí lông cũng đã nhổ xong xuôi.
"Chị dâu, chị Vương bảo là chị ấy làm thịt hai con thỏ, con này là cho nhà mình đấy."
Thỏ đã được làm xong, Dương Niệm Niệm không còn khách sáo nữa: "Em đặt con thỏ lên thớt đi, nhào ít bột mì chuẩn bị làm sủi cảo nhé! Nhân sủi cảo chị đã trộn xong hết cả rồi."
Cô quay sang Khương Dương đang ngồi lặt lông gà trên ghế: "Cậu mau làm sạch lông gà đi, rồi thái, băm cả gà và thỏ nữa nhé."
"Được thôi!"
Mồ côi cha mẹ từ sớm, Khương Dương chưa bao giờ được hưởng không khí gia đình đầm ấm. Lúc này, cậu cười toe toét, trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Dương Niệm Niệm đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô tự tay chuẩn bị đón Tết. Ngày trước, mọi việc đều do cha mẹ và người lớn lo liệu hết cả, cô chỉ việc ngồi vào mâm ăn uống. Giờ tuy bận rộn nhưng cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Cô làm một bàn thức ăn thịnh soạn ra trò: nào là thịt thỏ kho tàu, gà xào ớt, thịt bò xào, cá hấp, trứng chiên rau hẹ và canh trứng rau cải, cùng với một chậu sủi cảo lớn nghi ngút khói.
Đến bữa, Lục Niệm Phi khiêng bàn, đưa An An và Duyệt Duyệt về. Dương Niệm Niệm đang cùng Lục Niệm Phi ghép hai cái bàn lại với nhau thì bất ngờ thấy Lục Thời Thâm dẫn cả vị thủ trưởng già về.
Vị thủ trưởng già cười hiền từ: "Đồng chí Tiểu Dương này, tôi lại đến ăn chực đây, cháu có phiền lòng không?" Mấy năm trước Lục Thời Thâm vẫn luôn ở bên ông ăn Tết. Năm nay cậu ấy đã có vợ, ông không theo về đây thì còn đi đâu được nữa?
Dương Niệm Niệm nhanh nhẹn đáp: "Thủ trưởng ơi, ngài có thể đến ăn Tết cùng gia đình cháu là phúc lớn của chúng cháu rồi, sao lại ngại ạ?" May mà cô đã chuẩn bị hai loại nhân sủi cảo, một loại nhân rau cần và một loại nhân rau hẹ.
Khương Duyệt Duyệt rất tinh ý, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: "Ông ơi, ông mau ngồi đi ạ."
Vị thủ trưởng già cười đến nhăn cả mặt, cúi xuống nhìn Khương Duyệt Duyệt hỏi: "Đây là cháu nhà ai mà kháu thế?"
Dương Niệm Niệm vội giới thiệu: "Thưa thủ trưởng, con bé tên là Duyệt Duyệt, là em gái kết nghĩa của cháu." Cô lại chỉ vào Khương Dương: "Còn cậu này là anh trai của Duyệt Duyệt, tên là Khương Dương ạ."