Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 342



Trịnh Tâm Nguyệt đang ôm chăn say giấc nồng, nghe thấy tiếng Cù Hướng Hữu đến, cô bạn liền bật dậy ngay lập tức, cuống quýt mặc quần áo: “Ối trời, hôm nay tớ ngủ quên mất tiêu rồi. Tớ dậy ngay đây, chờ tớ năm ba phút thôi là được!”

Dương Niệm Niệm thấy cô bạn cuống đến mức đi dép lê ngược chân, không khỏi bật cười nói: “Cứ từ từ thôi, không có gì phải vội vàng.”

“Để người lớn tuổi chờ lâu thế này thì không phải phép chút nào.”

Trịnh Tâm Nguyệt nhanh chóng thay quần áo, đầu tóc bù xù chạy ra đánh răng rửa mặt, không quên chào Cù Hướng Hữu: “Cù sư phụ, chú cứ ngồi chờ một lát nhé, cháu đánh răng rửa mặt xong ngay đây, nhanh lắm ạ.”

“Không sao đâu, không vội đâu con.” Cù sư phụ cười hiền đáp lời.

Sau khi Trịnh Tâm Nguyệt sửa soạn xong, ba người đến một tiệm bánh màn thầu gần đó dùng bữa sáng.

Dương Niệm Niệm thanh toán tiền ăn xong, ra khỏi tiệm bánh, cô nói với Cù Hướng Hữu: “Cù sư phụ, ở căn tứ hợp viện có phòng khách đó, chú cứ về đó nghỉ ngơi cho khỏe, chiều nay ba chúng ta hãy đi xem thiết bị.”

Cù Hướng Hữu lắc đầu từ chối: “Tôi đi xe giường nằm tới, trên đường cũng đã có nghỉ ngơi rồi. Chúng ta đi xem thiết bị luôn đi! Mua xong, hôm nay tôi sẽ đi cùng chuyến xe về luôn. Anh em công nhân đều đang nóng lòng chờ tôi mang thiết bị về để khởi công rồi, mọi người chuẩn bị bắt tay vào một trận làm ăn lớn đây.”

Người thời đại này có tư tưởng rất chất phác. Họ cảm thấy mình nhận lương cao hơn cả công nhân, mà lại để họ ở nhà rảnh rỗi thì trong lòng không an. Ba ngày lại hỏi Cù Hướng Hữu khi nào mới mua thiết bị về.

Dương Niệm Niệm thấy ánh mắt Cù Hướng Hữu đầy vẻ nôn nóng, biết rằng dù có bảo chú ấy về nghỉ ngơi thì chú ấy cũng không tài nào ngủ được.

Cô dứt khoát gật đầu: “Vậy thì chúng ta đi mua thiết bị ngay thôi.”

Ba người đi đến trạm xe buýt. Trong lúc chờ xe, Dương Niệm Niệm hỏi: “Cù sư phụ, chú thấy lần này mua bao nhiêu thiết bị thì thích hợp ạ?” Cô không mấy am hiểu về máy móc, nên muốn lắng nghe ý kiến của Cù Hướng Hữu.

Cù Hướng Hữu đã sớm tính toán kỹ lưỡng những việc này, ông nghiêm túc đề nghị: “Nếu tài chính cho phép, tốt nhất nên mua luôn bốn máy tiện và ba máy mài, sau đó thuê một chiếc xe tải loại lớn chở về. Làm vậy sẽ tiết kiệm được chi phí vận chuyển nếu sau này phải mua thêm một hai máy nữa. Về sau nhà máy phát triển tốt hơn, có thể mua thêm một số máy cắt để tiết kiệm chi phí, lại còn có thể kiếm thêm tiền nhờ việc nhận cắt thuê.”

Dương Niệm Niệm nhẩm tính trong lòng rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vậy thì cứ mua bấy nhiêu thiết bị trước đã. Sau này nếu cần thêm gì, chỉ cần chú thấy cần thiết thì cứ mua, cả việc tuyển dụng nhân công nữa, chú cứ toàn quyền quyết định.”

Đã mời Cù Hướng Hữu làm giám đốc xưởng, đương nhiên phải trao cho ông ấy một vài quyền hạn nhất định.

Cù Hướng Hữu rất cảm kích sự tin tưởng của Dương Niệm Niệm. Ông gật đầu: “Được, tôi sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà làm.” Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhà máy mới mở, việc sớm thuê một kế toán là rất cần thiết.”

Dương Niệm Niệm hiểu ý chú Cù Hướng Hữu. Chú ấy muốn nhắc cô tìm một người thật đáng tin cậy để quản lý tài chính cho nhà máy.

"Vâng, cháu sẽ thu xếp ổn thỏa sớm thôi ạ."

Trịnh Tâm Nguyệt đứng một bên lắng nghe hai người bàn chuyện công việc, không tiện chen vào. Mãi cho đến khi nghe Dương Niệm Niệm nói cần tuyển kế toán, cô bạn mới nhanh nhảu: "Niệm Niệm này, nếu cậu chưa tìm được người ưng ý, có thể nhờ chú hai của tớ giúp. Chú hai quen biết rộng, lại có con mắt tinh đời, chắc chắn sẽ tìm được một kế toán phù hợp cho cậu."

Ánh mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng: "Hay quá! Vậy chúng ta cứ đi mua thiết bị trước đã, rồi sẽ gọi điện cho chú hai cậu sau."

Thấy chuyến xe buýt đến, cô vội vàng nói: "Lên xe đã, chúng mình nói chuyện sau."

Quá trình mua sắm thiết bị diễn ra rất suôn sẻ. Vì họ mua số lượng lớn, cửa hàng rất niềm nở, còn tận tình giúp liên hệ xe tải lớn và sắp xếp công nhân đi theo để chất hàng lên xe tại Hải Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi thanh toán hết tiền, Dương Niệm Niệm kéo chú Cù Hướng Hữu ra một góc, đưa cho ông một xấp tiền dày cộp: "Chú Cù ơi, cháu còn phải về đi học, không thể lúc nào cũng có mặt ở nhà máy được. Kế toán thì chưa tìm thấy, chú cứ tạm giữ số tiền này. Nếu cần sắm sửa thêm gì thì chú cứ mạnh dạn mua, không đủ thì gọi điện báo cho cháu nhé."

Nhà máy mới thành lập, cần mua sắm rất nhiều đồ lặt vặt. Chú Cù Hướng Hữu không hề từ chối, nhận tiền rồi cẩn thận cất vào trong lớp áo ấm. Tháng Tư ở Kinh Thành, mọi người vẫn còn mặc áo khoác dày dặn, nên từ bên ngoài không ai có thể nhận ra chú mang theo nhiều tiền đến vậy.

"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ ghi chép lại tất cả các khoản chi tiêu thật cẩn thận, chờ khi kế toán đến sẽ bàn giao lại đầy đủ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Niệm Niệm gật đầu: "Chú Cù ơi, vậy chú và mọi người cứ đi sớm đi ạ! Chú ý an toàn nhé."

Không đợi chú Cù Hướng Hữu kịp nói thêm lời nào, người tài xế xe tải đã giục giã gọi ông lên xe. Dương Niệm Niệm tiễn chú Cù Hướng Hữu ra tận cửa xe tải. Khi ông vừa trèo lên, cô chợt chú ý thấy ở chỗ để chân của ghế phụ có một khẩu s.ú.n.g săn.

Cô bất giác giật mình hỏi: "Sao lại mang theo thứ này vậy ạ?"

Người tài xế xe tải là một anh chàng trạc 40 tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nước da ngăm đen, trông rất khỏe mạnh. Sợ Dương Niệm Niệm hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: "Cô gái trẻ, chắc cô chưa biết. Nghề tài xế đường dài của chúng tôi cũng nguy hiểm lắm. Đôi khi đi qua những vùng hẻo lánh, sẽ gặp phải cướp đường chuyên chặn xe tải. Bởi vậy, chúng tôi phải mang theo một vài thứ để phòng thân, đối phó với những tình huống bất trắc."

Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Dương Niệm Niệm. Chú Cù Hướng Hữu thấy vậy vội trấn an: "Cô đừng lo, những chuyện đó chỉ là trường hợp hy hữu thôi. Chúng tôi chở toàn sắt thép, người khác có muốn cướp cũng chẳng làm gì được."

Người tài xế xe tải nghe vậy cũng bật cười: "Cô gái trẻ, cô đừng quá bận tâm. Anh bạn đây nói đúng đấy. Tôi chưa từng gặp phải chuyện gì to tát cả, chỉ là phòng bị cho chắc thôi mà."

Dương Niệm Niệm cười gượng gạo, vẫy tay chào chú Cù Hướng Hữu: "Vậy cháu không làm lỡ thời gian của mọi người nữa ạ." Nói rồi, cô lùi lại vài bước, đứng bên cạnh Trịnh Tâm Nguyệt, dõi theo chiếc xe dần đi khuất.

Trịnh Tâm Nguyệt nãy giờ đi bên cạnh Dương Niệm Niệm rất ngoan ngoãn, chẳng dám nói nhiều. Giờ đây, cô bạn như một con ngựa non được xổ cương, tràn đầy sức sống.

"Chúng ta về nhà gọi điện cho chú hai của tớ đi, nhờ ông ấy giúp cậu tìm kế toán. Một nhà máy mới mở mà không có kế toán quản lý chi tiêu thì không ổn đâu."

Tính cô bạn vốn nôn nóng, vừa về đến nhà đã vội vã kể với Trịnh Hải Thiên chuyện tìm kế toán: "Chú hai ơi, nhà máy của Niệm Niệm mở rồi, nhưng chưa có kế toán. Chú quen biết rộng, giúp cô ấy tìm một người đáng tin cậy nhé?"

Trịnh Hải Thiên tuy rất thương cháu gái, nhưng ông không trực tiếp đồng ý. Tìm kế toán không phải là chuyện đùa. Người ta thường chỉ tìm người thân tín để giao phó công việc này. Ông lo lắng cháu gái quá tốt bụng, lại làm chuyện tốt mà thành ra chuyện khó.

"Là Niệm Niệm muốn chú giúp tìm, hay là cháu tự ý muốn chú giúp?"

"Cháu đề nghị ạ, nhưng Niệm Niệm cũng không có ý kiến gì khác." Trịnh Tâm Nguyệt thành thật đáp lời.

Trịnh Hải Thiên: "Vậy cháu đưa điện thoại cho Niệm Niệm, chú muốn nói chuyện với cô ấy một lát."

"Cháu nói thật mà chú hai." Trịnh Tâm Nguyệt quay đầu đưa điện thoại cho Dương Niệm Niệm: "Chú hai muốn nói chuyện với cậu đó."

Dương Niệm Niệm nhận lấy điện thoại: "Cháu chào chú Trịnh ạ."

Trịnh Hải Thiên thật sự coi Dương Niệm Niệm như con cháu trong nhà. Ông không muốn nói chuyện theo kiểu làm ăn, có gì thì hỏi thẳng: "Niệm Niệm, cháu vẫn chưa tìm được người kế toán thích hợp sao?"

Dương Niệm Niệm nghiêm túc nhưng vẫn lễ phép đáp: "Dạ thưa chú Trịnh, cháu ở quê lên, họ hàng bạn bè đều không có ai được học hành đến nơi đến chốn, nên thật sự không thể tìm được kế toán phù hợp ạ. Bởi vậy, cháu mới muốn nhờ chú giúp đỡ."