Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 351



"Anh cứ ngồi nghỉ một lát, em vào cắt mì cho anh." Trịnh Tâm Nguyệt lăng xăng như con chim sẻ, thoăn thoắt bước vào trong bếp.

Hai cô gái đang ở trong bếp, Tần Ngạo Nam không tiện xen vào, đành ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài sân.

Lục Thời Thâm từ nhà vệ sinh đi ra, khẽ cúi người rửa tay ở chậu nhôm cạnh cửa bếp.

Trong bếp, Trịnh Tâm Nguyệt hưng phấn nắm lấy cánh tay Dương Niệm Niệm, kích động đến mức nhảy cẫng lên. Cô chỉ vào môi mình, nhỏ giọng thì thầm: "Niệm Niệm, Niệm Niệm ơi, Tần ca thông suốt rồi! Anh ấy hôn tớ!"

Vừa nói dứt lời, mặt Trịnh Tâm Nguyệt đã ửng đỏ, hai tay che lấy gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh đầy vẻ si mê. "Ôi trời ơi, lúc anh ấy ghen trông đẹp trai đến nao lòng!"

Dương Niệm Niệm bật cười, vừa dở khóc dở cười lại vừa mừng cho cô bạn. "Giờ thì cậu yên tâm rồi nhé? Không cần phải ủ rũ nữa đâu."

Trịnh Tâm Nguyệt tinh ý nhận ra môi Dương Niệm Niệm cũng hơi sưng lên.

"Ôi chao mẹ ơi! Lục đoàn trưởng trông đứng đắn, nghiêm nghị thế kia, không ngờ cũng mạnh bạo thật đó chứ!"

Dương Niệm Niệm sợ cô bạn nói lớn quá, người bên ngoài sẽ nghe thấy, vội vàng bịt miệng cô lại.

"Mau mang mì ra ngoài đi! Mì dính vào nhau hết bây giờ."

"Ấy chết, nhìn tớ này, mải mê buôn chuyện quá." Trịnh Tâm Nguyệt nhanh chóng bưng một bát mì đi ra.

Dương Niệm Niệm cũng múc thêm một bát. Vừa bưng ra đến cửa, Lục Thời Thâm đã nhanh tay đón lấy. Hành động của anh ấy làm một cách vô cùng tự nhiên, như thể đó là lẽ đương nhiên.

Dương Niệm Niệm đi theo anh ấy đến bàn đá, nói: "Em và Tâm Nguyệt đã ăn mì tương trộn rồi. Hai anh cứ tự nhiên dùng, trong nồi vẫn còn nhiều lắm."

Tần Ngạo Nam gật đầu, vẻ mặt thành thật: "Cảm ơn."

Trịnh Tâm Nguyệt nhanh nhảu: "Tần ca, anh ăn nhiều vào nhé! Tay nghề nấu mì của Niệm Niệm thì khỏi phải nói, ngon tuyệt vời luôn!"

Ánh mắt Trịnh Tâm Nguyệt dính chặt lấy Tần Ngạo Nam, dường như muốn kéo thành sợi. Tần Ngạo Nam thấy lúng túng vô cùng, chỉ ăn vội một bát mì rồi đứng dậy, nói muốn ra ngoài tìm một nhà trọ nhỏ để nghỉ tạm qua đêm.

Khu tập thể này vốn có phòng dành cho khách, nhưng nghĩ đến vài chuyện riêng tư, Dương Niệm Niệm cũng không nài ép Tần Ngạo Nam ở lại.

Trịnh Tâm Nguyệt một giây cũng không muốn rời xa anh, liền xung phong: "Anh không quen đường ở Kinh Thành, em đi cùng anh!"

Tần Ngạo Nam cũng không từ chối. Anh chào Lục Thời Thâm một tiếng, rồi theo Trịnh Tâm Nguyệt đến một nhà trọ bình dân gần trường học.

Thấy một nam một nữ cùng thuê một phòng, ông chủ nhà trọ dường như đã quá quen với cảnh này, cũng chẳng mảy may hỏi han hai người có mối quan hệ gì.

Lần đầu tiên ở một mình với một cô gái trong căn phòng chật hẹp và kín mít như thế này, dù đối phương là người mà anh thầm yêu thương, Tần Ngạo Nam vẫn thấy vô cùng ngượng ngùng.

Trịnh Tâm Nguyệt vừa định xông đến ôm chầm lấy anh, anh đã vin cớ đi tắm để thoát thân ra khỏi phòng. Hơn hai mươi phút sau, anh mới bước ra, mái tóc còn hơi ẩm.

Câu đầu tiên Tần Ngạo Nam nói khi vào phòng là: "Trời tối rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi."

Trịnh Tâm Nguyệt làm sao nỡ về được. Cô tháo giày, nhanh nhẹn chui tọt vào trong chăn.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Vẻ mặt dày dạn, cô nói: "Em không về đâu. Tối nay em ngủ lại đây với anh, sáng mai sẽ về."

Tần Ngạo Nam đỏ cả cổ, xấu hổ vô cùng: "Chúng ta còn chưa kết hôn. Em là con gái mà ngủ chung với anh, sau này lời ra tiếng vào, đàm tiếu không hay chút nào."

Trịnh Tâm Nguyệt chẳng thèm quan tâm: "Niệm Niệm và Lục đại ca không phải người nhiều chuyện, sẽ không đồn ra đâu. Hơn nữa, sau này anh kiểu gì cũng cưới em, chúng ta ngủ chung một phòng trước thì có sao? Em còn chẳng ngại, anh là đàn ông con trai mà sao lại cứ rụt rè, nhút nhát thế?"

Tần Ngạo Nam kiên quyết muốn đưa cô về: "Anh chỉ ghé qua thăm em thôi."

Trịnh Tâm Nguyệt lườm anh: "Thế lúc anh hôn em, sao anh không nghĩ đến chuyện chúng ta chưa kết hôn?"

Mặt Tần Ngạo Nam đỏ bừng, anh cũng chẳng muốn đôi co thêm với cô nữa, định bụng kéo cô ra khỏi chăn.

Trịnh Tâm Nguyệt cũng đã từng tập võ, phản ứng rất nhanh. Nhân lúc Tần Ngạo Nam mở cửa, cô túm chặt lấy khung cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Miệng còn gào lên: "Em không đi! Nếu anh còn đuổi em, em sẽ chia tay với anh!"

Tần Ngạo Nam sợ cô kêu lớn sẽ thu hút mọi người, đành khép cửa lại rồi ôm cô về phòng.

Trịnh Tâm Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, bực dọc nhìn anh.

"Anh không để ý sao? Từ lúc quen anh, em đã thay đổi rất nhiều. Vì anh, em đã nuôi tóc dài, cũng đã dịu dàng hơn biết bao. Em thật lòng muốn được ở bên anh. Em đã thề là sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh rồi, ngủ chung một giường thì có làm sao chứ? Em còn không ngại, anh là đàn ông con trai, sao lại cứ e thẹn mãi thế?"

Tần Ngạo Nam không biết phải trả lời câu hỏi của Trịnh Tâm Nguyệt ra sao. Anh im lặng một lúc lâu, rồi nuốt khan một tiếng, giọng khàn đặc: "Anh là đàn ông, không được đoan chính như em nghĩ đâu."

Trước kia, Tần Ngạo Nam luôn né tránh tình cảm của Trịnh Tâm Nguyệt. Nhưng sau khi nhận được bức thư của cô, anh cuối cùng cũng đã hiểu ra lòng mình.

Chính vì hiểu được tình cảm của mình, anh càng không dám ở riêng một mình với Trịnh Tâm Nguyệt. Anh sợ rằng mình sẽ không kiểm soát được bản thân.

Trịnh Tâm Nguyệt nào đâu hiểu được ý tứ của Tần Ngạo Nam, cô mạnh dạn vỗ vào vai anh.

"Haiz, ai cần anh phải chính trực đến thế? Em đây cũng chẳng phải người đoan chính gì, hai ta thì một chín một mười. Anh cứ coi em như một người bạn thân thiết là được rồi."

Tần Ngạo Nam: "..."

Vừa rồi, những gợn sóng trong lòng anh cũng dần lặng xuống. Ánh mắt anh bỗng trở nên trong trẻo... Anh cũng có thể rất chính trực.

Trịnh Tâm Nguyệt thừa lúc anh không để ý, trực tiếp kéo anh lên giường. Cô cười hì hì:

"Lần này anh đến đây, có phải vì ăn giấm chua của Tiêu Ngũ không? Thực ra, cậu ấy chỉ là bạn học của em thôi, em và cậu ấy chẳng có quan hệ gì cả. Em là người đã có đối tượng, lúc nào cũng biết giữ chừng mực mà."

Tần Ngạo Nam kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tại sao lại muốn mua giày cho cậu ấy?"

Trịnh Tâm Nguyệt ngồi khoanh chân, thật thà đáp: "Em thấy hoàn cảnh nhà Tiêu Ngũ có vẻ khó khăn. Giày của cậu ấy đã cũ sờn mà vẫn cố đi. Người ta đi đôi giày rách thế mà vẫn mời bọn em ăn uống thật lòng, em thấy áy náy vô cùng. Đã là bạn học, giúp đỡ nhau một chút cũng là lẽ dĩ nhiên mà anh."

Tần Ngạo Nam hiểu ra, Trịnh Tâm Nguyệt là người lương thiện. Nhưng nếu đối phương là con gái thì không nói làm gì, đằng này lại là con trai.

Thời gian hai người họ gặp nhau còn nhiều hơn cả anh và cô.

Anh cân nhắc một lát, rồi dặn dò:

"Vậy thì cứ theo lời Niệm Niệm đi, chờ đến sinh nhật cậu ấy rồi hẵng tặng. Tránh để người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm không hay."

Trịnh Tâm Nguyệt trợn tròn mắt: "Anh nghe lén chúng em nói chuyện à?"

Tần Ngạo Nam: "..."

Hai cô nói chuyện lớn tiếng như thế, muốn không nghe thấy cũng khó.

Biết không thể khuyên cô về được nữa, Tần Ngạo Nam cũng không phí công. Anh đành ngượng nghịu nằm ở mép giường, cả người cứng đờ, khẽ nói:

"Đi ngủ sớm đi! Sáng mai còn phải bắt tàu."

"Khoan đã, em đi tắm đã."

Trịnh Tâm Nguyệt lạch bạch trèo qua bụng Tần Ngạo Nam để xuống giường. Đầu gối cô vô tình va phải chỗ hiểm bên dưới, khiến anh khẽ rên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trịnh Tâm Nguyệt vẫn không biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngây thơ hỏi:

"Sao thế anh?"

Tần Ngạo Nam ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, ngượng ngùng lắc đầu: "Không... không có gì."

Trịnh Tâm Nguyệt không phát hiện ra điều bất thường, vui vẻ lon ton đi vào phòng tắm.