“Được thôi.” Cù Hướng Hữu đáp lời, đoạn cùng tốp thợ hăm hở đi tháo dỡ thiết bị xuống.
Hoàng Ngọc đã khóa chiếc xe đạp Thống Nhất, rồi dẫn Dương Niệm Niệm vào phân xưởng tầng một trước.
Các công nhân vừa bắt tay vào việc, thấy Hoàng Ngọc dẫn theo một cô gái xinh xắn đến phân xưởng, một anh công nhân khoảng hai mươi mấy tuổi bạo dạn hỏi: “Chị Hoàng Ngọc, đây có phải em gái chị không ạ?”
Hoàng Ngọc vội vàng giới thiệu: “Đây là bà chủ của chúng ta.”
“Bà, bà chủ ạ?”
Các công nhân cũng ngỡ ngàng như Hoàng Ngọc. Họ chỉ nghe phong thanh rằng bà chủ là một người phụ nữ, lại còn rất xinh đẹp. Nhưng ai nấy đều không thể ngờ được rằng đó lại là một cô bé còn rất trẻ, mà nhan sắc này quả thực chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.
Dù có trẻ tuổi và nhan sắc đến đâu đi chăng nữa, thì đây vẫn là bà chủ của họ. Các công nhân sau phút sững sờ đã nhanh chóng lấy lại được vẻ điềm tĩnh, vội vàng chỉnh đốn lại thái độ, đồng thanh hô: “Chúng cháu chào bà chủ ạ!”
Dương Niệm Niệm ra vẻ chững chạc, mỉm cười phúc hậu: “Các anh em vất vả rồi. Lát nữa, giám đốc Cù sẽ mua nước ngọt đến khao tất cả mọi người.”
Công nhân vui mừng ra mặt khi thấy bà chủ vừa về đã có lòng mời mọi người uống nước ngọt. Xem ra bà chủ không chỉ xinh đẹp mà còn rất hào phóng, chứ không phải là kiểu bà chủ chỉ biết bóc lột sức lao động của anh em.
Dương Niệm Niệm đi một vòng trong phân xưởng, thấy ngay cả một chiếc quạt cũng không có, người cô toát mồ hôi nhễ nhại, sau lưng áo ướt đẫm một mảng lớn. Thế mà các công nhân lại quen rồi, như không hề cảm thấy nóng chút nào, vẫn cần mẫn làm việc một cách bình thường, chỉ là bầu không khí không còn sôi nổi như trước nữa.
Hoàng Ngọc thấy Dương Niệm Niệm mồ hôi ướt đầm đìa thì nhắc nhở: “Thưa bà chủ, trong phân xưởng hơi nóng nực, hay bà chủ lên văn phòng ngồi nghỉ một lát đi ạ? Trên đó có quạt điện đấy.”
Dương Niệm Niệm gật đầu, đi theo Hoàng Ngọc lên phòng tài vụ ở tầng ba. Căn phòng rất đơn giản, chỉ có độc một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác. Văn phòng làm việc của bà chủ lại còn tệ hơn, đến bàn ghế cũng không có.
Thấy Dương Niệm Niệm đang đánh giá tổng quan căn phòng, Hoàng Ngọc ngượng ngùng nói: “Sư phụ Cù không biết bà chủ thích kiểu bàn ghế thế nào, nên chưa dám mua đồ nội thất để bày vào.”
Sợ Dương Niệm Niệm nghĩ mình tự ý dùng tiền của nhà máy, cô vội chỉ vào chiếc quạt điện trên bàn và giải thích thêm: “Đây là quạt nhà tôi mang đến ạ.”
Dương Niệm Niệm đột nhiên thấy mình đúng là một bà chủ không xứng đáng. Phân xưởng nóng như vậy cũng không lắp quạt, phòng tài vụ thì trống rỗng, đến cái giá sách cũng không có nốt.
“Trong tài khoản còn bao nhiêu tiền?”
Hoàng Ngọc vội đưa sổ tiết kiệm cho Dương Niệm Niệm và báo cáo chi tiết: “Hiện tại trong tài khoản còn hơn ba vạn tiền mặt. Vẫn còn vài đơn hàng chưa thanh toán, đơn hàng lớn nhất là lô linh kiện ô tô đang làm dở, trị giá hơn 68.000 đồng. Chờ giao hàng xong xuôi, bên đối tác sẽ thanh toán.”
Nói xong, cô lại mở ngăn kéo, lấy ra một chồng hóa đơn và hai quyển sổ: “Đây là các loại hóa đơn thu chi của nhà máy, quyển sổ trên là sổ lương, còn quyển dưới là tổng hợp tất cả thu chi.”
Dương Niệm Niệm tùy ý lật xem, cô nhận ra khả năng làm sổ sách của Hoàng Ngọc rất giỏi, các mục được ghi chép rõ ràng, mạch lạc, dễ hiểu.
Đang xem sổ, Cù Hướng Hữu từ ngoài đi vào, trên tay xách hai chai nước ngọt. Ông đưa cho Dương Niệm Niệm và Hoàng Ngọc mỗi người một chai, rồi nói: “Thưa bà chủ, thiết bị đã dỡ xuống hết rồi. Chờ buổi chiều các thợ lắp đặt nghỉ ngơi xong, họ sẽ đến lắp.”
Cù Hướng Hữu rất có chừng mực, trước mặt công nhân, ông gọi Dương Niệm Niệm là “bà chủ”. Dương Niệm Niệm vẫn chưa quen nhưng hiểu được dụng ý của ông nên không tỏ vẻ gì cả. Cô gật đầu nói: “Sư phụ Cù, anh có thời gian không? Tôi muốn đi mua một ít đồ nội thất cho văn phòng.”
Cù Hướng Hữu hỏi lại: “Đi ngay bây giờ ư?”
Dương Niệm Niệm gật đầu: “Đi ngay bây giờ.”
Cù Hướng Hữu suy nghĩ một lát: “Vậy bà chủ đợi tôi một lát, tôi đi sắp xếp công việc ở phân xưởng rồi sẽ lên ngay.”
“Vâng.”
Dương Niệm Niệm tiếp tục xem sổ sách. Khoảng hơn mười phút sau, Cù Hướng Hữu đã quay trở lại.
Hai người cùng đi đến chợ nội thất. Dương Niệm Niệm mua một bộ bàn ghế sofa và hai cái giá sách lớn. Vì nhà máy còn bộn bề công việc nên hai người không đi dạo, chỉ để lại địa chỉ cho chủ cửa hàng rồi vội vã đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm vừa đi vừa nói: “Sư phụ Cù, hai ngày tới anh sắp xếp thời gian tìm người lắp thêm mấy cái quạt điện lớn trong xưởng đi? Trời nóng thế này, anh em công nhân lại bị cảm nắng thì khổ.”
“Tôi cũng đang định nói với bà chủ chuyện này. Thời tiết ngày càng oi bức, nhiệt độ trong phân xưởng lại cao, đúng là cần thêm quạt.”
Dù Cù Hướng Hữu cũng đã có ý định này, nhưng lời nói ra từ miệng Dương Niệm Niệm lại mang một ý nghĩa khác hẳn. Tất cả mọi hành động của cô đều cho thấy cô là một bà chủ biết quan tâm đến anh em công nhân.
Dương Niệm Niệm suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói thêm: “Máy mài bụi nhiều, nên chuẩn bị thêm khẩu trang. Dặn anh em khi làm việc phải đeo vào, tránh để họ mắc các bệnh về hô hấp.”
Sư phụ Cù sững người, ông chưa từng nghe thấy căn bệnh nào như thế bao giờ.
“Đó có phải bệnh truyền nhiễm không, thưa bà chủ?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không phải. Đó là một loại bệnh phổi do hít phải bụi trong thời gian dài.”
Sư phụ Cù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, sau đó ông và Dương Niệm Niệm lại tiếp tục nói chuyện về tình hình hiện tại của nhà máy.
“Hiện tại nhà máy có 19 công nhân, giờ lại thêm thiết bị, chắc phải thuê thêm vài người nữa, nếu không sẽ không vận hành xuể. Chờ những thiết bị này đi vào hoạt động ổn định, dựa theo số đơn hàng hiện tại thì một tháng thu về 20 vạn không thành vấn đề chút nào.”
Đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng. Hai mươi vạn đồng ư? Nhà máy không cần cô bận tâm nhiều mà vẫn đút túi được hai mươi vạn?
Dẫu mừng rỡ là thế, nhưng cô vẫn giữ được sự tỉnh táo: “Có dễ thanh toán không ạ?”
Cù Hướng Hữu trấn an: “Các xưởng hợp tác với chúng ta đều làm ăn rất thuận lợi, việc thanh toán không có gì phải lo ngại.”
Dương Niệm Niệm yên tâm: “Vậy thì tốt quá rồi ạ.”
Thấy Cù Hướng Hữu gầy đến mức mặt hốc hác, xương gò má lộ rõ, cô quan tâm: “Sư phụ Cù, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ. Đến giờ tan ca thì phải tan, việc vận hành máy móc cứ để anh em công nhân lo liệu. Nếu thiếu người thì cho tuyển thêm, đừng để bản thân anh lao lực quá. Từ dạo nhà máy khai trương đến giờ, anh đã gầy rộc đi trông thấy.”
Cù Hướng Hữu cảm thấy vui trong lòng, ông ấy cười xua tay: “Không sao đâu, tuổi này béo quá cũng không tốt, gầy đi chút lại thấy người nhẹ nhõm, khỏe khoắn ra.”
Trong xưởng đang rộn ràng làm việc, hai người nói thêm dăm ba câu chuyện rồi lại quay về xưởng bằng chiếc xe đạp cọc cạch. Gần đến giờ ăn cơm, người ta chở đồ nội thất đến, các công nhân giúp đỡ dọn lên lầu.
Khi anh em công nhân đã lui gót, Dương Niệm Niệm như đứa trẻ con, tò mò ngồi lên chiếc ghế mới toanh dành cho bà chủ, xoay đi xoay lại. Thật tình mà nói, ngồi vào đây, trong lòng trào dâng một cảm giác rất khó tả, vừa oai vệ vừa sung sướng.
Đang mải mê với niềm vui bé nhỏ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Niệm Niệm vội vàng chỉnh đốn lại tư thế, cao giọng nói: “Mời vào!”
Hoàng Ngọc cầm sổ sách đi vào, đặt chồng giấy tờ lên bàn làm việc của Dương Niệm Niệm: “Bà chủ, giấy tờ tôi để đây, đã đến giờ ăn cơm rồi, tôi xin phép về trước.”
Dương Niệm Niệm gật đầu dặn dò: “Trời nóng nực, cô cũng phải chú ý kẻo bị say nắng đấy.”
Chờ Hoàng Ngọc khuất dạng, cô mới đứng dậy, sải bước tới nhà ăn tập thể.
Bác đầu bếp là một ông cụ ngoại lục tuần, tuổi tuy cao nhưng thân thể vẫn còn rất tráng kiện, thậm chí còn hăng hái hơn cả mấy thanh niên choai choai ngoài bốn mươi.
Thấy Dương Niệm Niệm lạ mặt, ông cứ ngỡ cô là công nhân mới về xưởng, nên cười hiền, bắt chuyện rôm rả: “Cô bé, cháu mới đến làm à? Cháu đến nhà máy của chúng ta là không sai đâu, bà chủ ở đây xinh đẹp lại tốt bụng, căng mắt tìm khắp Hải Thành này cũng khó mà thấy được người thứ hai.”
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm hỏi lại: “Bác đã gặp bà chủ bao giờ chưa ạ?”
Không đợi ông trả lời, Cù Hướng Hữu từ ngoài đi vào, thấy Dương Niệm Niệm đang đứng ở khung cửa sổ lấy cơm, ông tủm tỉm cười, cất tiếng giới thiệu: “Bác Quách, đây chính là bà chủ của chúng ta đấy.”