Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 365



Đỗ Vĩ Lập còn chưa kịp nói thêm lời nào, Khương Dương đã nhanh chân lên tiếng trước một bước.

“Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà đi đã!”

Dương Niệm Niệm lắc đầu. “Tôi không vào đâu, Thời Thâm còn chưa biết tôi về, để tôi về nhà trước đã, ngày mai sẽ sang chơi sau.”

Nghe thấy cô sắp về, Khương Duyệt Duyệt liền nũng nịu kéo tay cô không buông.

“Chị ơi, cho em đi cùng với, em lâu rồi chưa gặp anh An An.”

Dương Niệm Niệm cúi đầu cười với cô bé. “Được rồi!”

Lục Nhược Linh cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến việc còn phải đi làm, cô đành nén lòng lại, chỉ đứng nhìn Dương Niệm Niệm bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Khương Dương thấy dáng vẻ mong muốn của Lục Nhược Linh, liền mở lời nói.

“Buổi chiều nhà máy cũng chẳng có việc gì mấy đâu, các cô cứ việc đi đi!”

Đỗ Vĩ Lập chống hai tay lên hông, dáng vẻ ung dung tự tại, ngầm ý rằng nếu Dương Niệm Niệm không mở lời nhờ vả, hắn chắc chắn sẽ chẳng chịu lái xe đưa cô về đâu.

Khương Dương liền lườm hắn một cái. “Anh đứng ngây người ra đấy làm gì hả? Mau đưa các cô ấy về đi thôi, trời nóng bức thế này mà cứ bắt người ta đứng đây phơi nắng ư?”

Đỗ Vĩ Lập lập tức mặt mũi xụ xuống, giọng hờn dỗi. “Làm gì mà cứ đanh đá thế không biết? Tôi đưa đi là được chứ gì?”

Dứt lời, hắn liền cúi xuống bế xốc Khương Duyệt Duyệt lên xe, miệng không ngừng càu nhàu. “Đơn giản là tôi chẳng muốn Duyệt Duyệt phải chịu khổ. Trời oi ả như vậy, nhỡ cháu bị cảm nắng thì phiền lắm.”

Dương Niệm Niệm tủm tỉm cười, trêu chọc: “Anh nói gì cũng phải!”

Dù sao thì cô đã nhận ra, lời Khương Dương nói rất có trọng lượng với Đỗ Vĩ Lập.

Vốn đã mệt mỏi rã rời, vừa lên xe Dương Niệm Niệm đã ngáp ngắn ngáp dài liên hồi. “Ta tìm một tiệm tạp hóa mua chút kẹo đã.”

Đỗ Vĩ Lập lập tức quay đầu xe, chở hai cô đến cửa hàng gần đó. Hắn ta ngồi trong xe đợi cô mua kẹo, bộ dạng ra vẻ ông chủ.

Nghĩ đến các em nhỏ trong khu gia đình quân nhân, Dương Niệm Niệm mua thẳng năm cân kẹo trái cây. Đã cho thì cho hào phóng, không cho thì thôi.

Nếu mua ít quá, người ta lại chê mình keo kiệt, bủn xỉn.

Chiếc xe nhanh chóng đến cổng khu gia đình quân nhân. Một đám trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây lớn, thấy một chiếc ô tô chạy tới, có đứa liền hoan hỉ reo vang.

“Chắc chắn là mẹ nuôi của An An về rồi!”

Bọn trẻ tuy nhỏ nhưng cũng biết, cả khu này chỉ có mỗi Dương Niệm Niệm là có thể đi ô tô về.

“Để em đi gọi An An!”

Một đứa trẻ nhanh chân chạy vào sân.

Đỗ Vĩ Lập trêu chọc. “Cô đúng là thành người 'có tiếng' nhất khu gia đình quân nhân rồi đấy.”

Không đợi Dương Niệm Niệm trả lời, hắn nhướng mày hỏi. “Mai mấy giờ các cô đi thành phố? Có cần tôi đến rước không?”

Dương Niệm Niệm cũng chẳng khách sáo. “Đón tôi cũng tiện, nhưng đến lúc đó anh phải đưa tôi về nữa đấy.”

Đỗ Vĩ Lập làm mặt rầu rĩ. “Cô đúng là tham lam quá chừng!”

Nói thì nói vậy nhưng hắn lại bổ sung thêm. “Sáng mai tám giờ, tụ tập ở cổng khu gia đình quân nhân. Tôi không thích chờ người đâu, các cô đừng có mà chậm chạp.”

Dương Niệm Niệm nhõng nhẽo đáp lời. “Dạ vâng! Xin đội ơn Đỗ giám đốc.”

Cô xách theo túi kẹo, vui vẻ bước xuống xe. “Nhược Linh, Duyệt Duyệt, mau xuống xe đi, kẻo làm trễ công việc của Đỗ giám đốc.”

Khương Duyệt Duyệt vui vẻ nhảy xuống xe, miệng tíu tít. “Sắp được gặp anh An An rồi!”

Đỗ Vĩ Lập lắc đầu. “Duyệt Duyệt gọi An An là anh, gọi Niệm Niệm là chị, mà An An lại gọi Niệm Niệm là mẹ nuôi. Cái bối phận này của mấy người quả thật là rối như tơ vò.”

Dương Niệm Niệm không để tâm chuyện này, trẻ con thích gọi thế nào thì gọi, dù sao cũng không có quan hệ ruột thịt, cần gì phải câu nệ thân phận?

Cô chợt nghĩ ra một chuyện, bèn quay đầu hỏi. “Anh có thể tìm giúp tôi nguồn nhà ở không? Tôi muốn mua hẳn một tòa nhà để làm ký túc xá cho công nhân.”

Đỗ Vĩ Lập thở dài thườn thượt. “Cô coi tôi là kẻ sai vặt của cô đấy ư?”

Dương Niệm Niệm ra vẻ vô tội. “Tôi nào có bảo anh làm việc tay chân dơ bẩn đâu. Chẳng qua tôi thấy anh có nhiều quan hệ xã giao rộng rãi, chuyện này giao cho người khác làm thì không ổn, chỉ có anh mới quán xuyến được.”

Đỗ Vĩ Lập nghe những lời tâng bốc đó khiến tâm trạng hắn vui vẻ hẳn lên.

“Nếu cô muốn mua nguyên một tòa nhà như vậy thì chỉ có thể đến cục quản lý nhà ở mà thương lượng thôi, giá chắc chắn sẽ đắt hơn một chút. Nếu cô đã có ý định mua thì sáng mai tôi sẽ dẫn cô đi xem.”

“Mẹ nuôi!” An An từ trong sân chạy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Vĩ Lập liếc nhìn An An, rồi rụt ánh mắt lại, nói.

“Thôi, tôi đi đây, có gì mai ta bàn tiếp.”

Nói xong, hắn quay đầu xe rời đi.

“Anh An An!” Duyệt Duyệt vui vẻ chạy đến bên An An. “Chị Niệm Niệm mua cho anh nhiều kẹo lắm này!”

Những đứa trẻ khác nghe vậy, ai nấy đều nhìn An An bằng ánh mắt thèm thuồng ghen tị. Cả khu quân đội này, dường như An An là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

An An mắt sáng lên, nắm tay Duyệt Duyệt đi đến trước mặt Dương Niệm Niệm. Nửa năm không gặp, cậu bé có chút ngại ngùng.

An An ngượng ngùng gọi. “Mẹ nuôi, cô ơi.”

An An đã cao hơn một chút, nước da cũng sạm đi đôi chút, khuôn mặt không còn bầu bĩnh như xưa, các đường nét trở nên rõ ràng hơn.

So với những đứa trẻ khác, quần áo của An An sạch sẽ hơn hẳn. Xem ra, Lục Niệm Phi đã chăm nom cậu bé rất chu đáo.

“An An có nhớ mẹ không?”

Gương mặt nhỏ nhắn của An An đỏ ửng. “Có ạ.”

Biết cậu bé ngại, Dương Niệm Niệm cũng không trêu nữa, cô đưa cho thằng bé một nắm kẹo. Thấy những đứa trẻ khác cũng đang nhìn mình đầy mong đợi, cô cũng rộng rãi chia cho mỗi đứa nhỏ một nắm kẹo.

Bọn trẻ vui sướng ra mặt.

Ngoài trời nóng bức, phát kẹo xong xuôi, cô liền nắm tay An An và Duyệt Duyệt dẫn vào trong nhà. Vừa đi vừa hỏi.

“Sao không thấy mấy anh em Hải Dương đi đâu cả rồi?”

An An vừa nhồm nhoàm nhai kẹo vừa líu lo. “Mấy anh lớn đang giúp thím Vương sửa lại chuồng thỏ. Tối hôm qua, có con lợn rừng to đùng đã ủi đổ chuồng rồi.”

Dương Niệm Niệm kinh ngạc. “Ở đây cũng có lợn rừng ư?”

An An gật đầu lia lịa. “Có, lợn rừng lớn lắm, còn có cả răng nanh dài và sắc nữa.”

Duyệt Duyệt mở to mắt. “Anh An An có sợ lợn rừng không?”

An An lắc đầu. “Không sợ, lợn rừng không dám vào khu gia đình quân nhân đâu.”

Duyệt Duyệt định khen An An dũng cảm, nhưng quay đầu lại, cô bé phát hiện mình cao bằng An An.

“Anh An An phải ăn nhiều cơm vào nhé, anh sắp không cao bằng em rồi đấy.”

Duyệt Duyệt tuy nhỏ hơn An An một tuổi, nhưng vóc dáng lại chẳng kém, cộng thêm được ăn uống đầy đủ nên trông cô bé mũm mĩm, cứ như chị gái của An An vậy.

An An đỏ mặt thẹn thùng. “Anh vẫn ăn cơm đều mà.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Niệm Niệm nghe hai đứa nhỏ đối đáp ngô nghê thì không khỏi bật cười. Duyệt Duyệt ăn xong chỉ ở nhà xem tivi, còn An An thì chạy nhảy với các bạn, vận động nhiều nên không dễ béo.

Chuyện cô trở về và chia kẹo cho đám trẻ con nhanh chóng lan truyền khắp khu gia đình quân nhân. Chẳng bao lâu sau, một toán trẻ con khác lại kéo đến, lấy cớ tìm An An chơi nhưng thực chất là cứ dán mắt vào đống kẹo đặt trên bàn.

Dương Niệm Niệm cũng chẳng tiếc, lại tiếp tục chia kẹo cho bọn trẻ.

Chẳng mấy chốc sau khi bọn trẻ tản đi, lại có thêm vài chị em quân nhân đến thăm. Họ cũng rất biết ý, không nán lại lâu, chỉ nói dăm ba câu chuyện phiếm rồi cáo từ.

Dương Niệm Niệm chia số kẹo còn lại làm hai phần, định mang một phần đến cho Vương Phượng Kiều.

Vừa quay người lại, cô đã thấy Hồ Xảo Trân đang dắt hai đứa cháu vào sân.

Mới nửa năm không gặp, Hồ Xảo Trân lại béo thêm một vòng, cái bụng cô ta thì tròn lẳn, trông cứ như đến ngày sinh nở.

“Chị dâu Dương, nghe nói chị về thăm nhà, em liền sang chơi. Mấy đứa nhỏ cứ nhất định đòi đi cùng.” Hồ Xảo Trân cười nói.

Dương Niệm Niệm tiện tay nắm một nắm kẹo cho hai đứa trẻ, ánh mắt không khỏi đổ dồn vào cái bụng của Hồ Xảo Trân.

“Cô không phải là đang mang song thai chứ?”

Hồ Xảo Trân “à” một tiếng, vừa xoa xoa bụng, vừa bâng quơ đáp, vẻ mặt vẫn còn ngờ vực.

“Chắc không đâu nhỉ? Từ hồi có bầu tới giờ, em được tẩm bổ kỹ lắm, ăn nhiều nên bụng mới tròn trịa thế này.”

Dương Niệm Niệm tò mò hỏi. “Cô chưa đi khám ở bệnh viện à?”

Hồ Xảo Trân cười lắc đầu. “Không ốm đau bệnh tật gì thì đi bệnh viện làm gì cho phí tiền hả chị!”

Dương Niệm Niệm. “…”

Thôi rồi! Suy nghĩ khác nhau, nói nhiều cũng chỉ bằng thừa.