Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 371



Cù Hướng Hữu càng thêm tin tưởng rằng không nhận người công nhân kia là quyết định đúng đắn. Hắn giải thích với Dương Niệm Niệm: “Nhân phẩm cậu ta không ra sao, nếu nhận vào, chỉ e sẽ rước thêm phiền phức cho xưởng.”

Dương Niệm Niệm hoàn toàn tán thành: “Tôi cũng thấy nhân phẩm anh ta có vẻ chẳng ổn chút nào.”

Tiếng máy móc trong xưởng khá ồn ào, Cù Hướng Hữu bèn dẫn Dương Niệm Niệm lên văn phòng ở tầng ba.

Hoàng Ngọc rất nhanh nhẹn, đã chuẩn bị sẵn hai cốc nước sôi để nguội mang lên văn phòng cho họ.

Dương Niệm Niệm nâng cốc lên nhấp một ngụm, rồi nói với giọng điệu thong thả: “Sư phụ Cù, tôi đã mua khu trại chăn heo ở phía nam rồi, định cải tạo lại để làm khu ký túc xá cho công nhân. Ông thấy thế nào?”

Cù Hướng Hữu cứ ngỡ cô sẽ mua mấy căn nhà nhỏ hoặc đi thuê phòng trọ, nào ngờ cô lại mạnh tay mua đất để xây hẳn một khu ký túc xá. Hắn trầm ngâm một lát, đặt mình vào vị trí của Dương Niệm Niệm để suy xét: “Như vậy liệu đầu tư có quá lớn không?”

Dương Niệm Niệm gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đúng là không phải con số nhỏ, nhưng tôi đã cân nhắc kỹ càng rồi. Nếu mua hoặc thuê nhà thì môi trường sống chắc chắn sẽ không tốt. Giờ chúng ta có thể xây dựng theo ý mình, tạo ra một không gian sống tốt hơn. Công nhân ở nông thôn cũng có thể đón vợ con lên sống cùng. Người ta vất vả kiếm tiền ở ngoài, không phải đều là vì gia đình sao? Nếu người nhà không ở cạnh nhau, e rằng lâu dần sẽ nảy sinh không ít vấn đề.”

Cù Hướng Hữu hiểu rõ những “vấn đề” mà cô không tiện nói ra. Thời buổi này, con người bề ngoài có vẻ giữ nếp, mực thước là vậy, nhưng những chuyện khuất tất làm sau lưng lại chẳng hề ít hơn những gì người ta tưởng tượng về mai sau.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hắn ngẫm nghĩ kỹ lưỡng hơn rồi nói: “Nếu công nhân đón cả gia đình đến ở, số phòng sử dụng sẽ nhiều hơn gấp đôi đấy.” Hắn mong Dương Niệm Niệm suy xét cho thật kỹ càng.

Dương Niệm Niệm đã sớm tính toán đến điểm này: “Tôi định xây toàn bộ khu ký túc xá thành những căn hộ khép kín có nhà vệ sinh riêng. Căn cứ vào số thành viên trong gia đình và thâm niên công tác của công nhân để phân chia phòng lớn nhỏ.”

“Ví dụ như, mới vào làm chưa đủ nửa năm thì ở phòng đôi. Đủ nửa năm có thể xin ở phòng vợ chồng. Đủ một năm có thể xin căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Đủ ba năm thì xin căn ba phòng ngủ, một phòng khách. Theo ông, phương án này có hợp lý không ạ?”

Mảnh đất hai nghìn mét vuông có thể xây hai tòa nhà. Một tòa làm ký túc xá, tòa còn lại có thể cho thuê, tầng một làm mặt tiền kinh doanh. Giấc mộng của một “bà chủ cho thuê” của cô chợt hóa hiện thực hơn bao giờ hết.

Trong mắt Cù Hướng Hữu, Dương Niệm Niệm làm mọi thứ đều vì muốn công nhân ăn no ở tốt, mới bỏ tiền xây nhà ăn và ký túc xá.

Ở nhà máy Thịnh Lợi nhiều năm, Cù Hướng Hữu đã chứng kiến đủ những điều khuất tất, đen tối trong lòng người. Giờ gặp được một bà chủ tốt như vậy, hắn thực lòng vui cho những anh em công nhân. Hắn gật đầu: “Được chứ! Một bà chủ biết nghĩ cho công nhân như em thật hiếm có. Tôi nhất định sẽ dẫn dắt mọi người chăm chỉ làm việc, sớm thu hồi lại vốn đầu tư vào khu ký túc xá này.”

Dương Niệm Niệm không ngờ Cù Hướng Hữu lại có phần hiểu sai ý cô, còn khen ngợi cô không tiếc lời. Cô cười xòa, giả vờ nghiêm túc nói: “Chỉ mong mọi người đừng chê nơi này từng là trại chăn heo là được rồi.”

Cù Hướng Hữu cười lớn: “Nhà mới xây đàng hoàng, sạch sẽ, chứ có phải ở ngay trong chuồng heo đâu. Công nhân sẽ không để ý đâu. Giờ đất đã mua, kế hoạch đã xác định, lát nữa tôi sẽ thông báo tin vui này cho anh em công nhân.”

Dương Niệm Niệm vừa về đã bắt tay vào chuyện ký túc xá, đây đúng là thời cơ tốt để được lòng công nhân.

Không thể không nói, Cù Hướng Hữu là người luôn suy tính thấu đáo cho Dương Niệm Niệm. Hai người trò chuyện một lát thì có công nhân gọi Cù Hướng Hữu xuống xưởng.

Dương Niệm Niệm kiểm tra lại sổ sách, phát hiện tiền lương của công nhân và xưởng trưởng Cù đều đã được chi trả, nhưng khoản năm phần trăm (5%) lợi nhuận đáng lẽ dành cho Cù Hướng Hữu lại chưa hề được tính. Ắt hẳn xưởng trưởng Cù chưa từng đề cập chuyện này với Hoàng Ngọc, bởi trong sổ sách của Hoàng Ngọc cũng chẳng thấy ghi chép khoản này.

"Hoàng Ngọc, cô vào đây một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có chuyện gì vậy, bà chủ?" Hoàng Ngọc đẩy cửa bước vào.

Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng dặn dò: "Các đơn hàng của xưởng, chỉ cần là do xưởng trưởng Cù tìm được, không phải do khách tự tìm tới, đều được chiết khấu năm phần trăm (5%) lợi nhuận cho xưởng trưởng Cù."

"Cứ đơn hàng nào đã được thanh toán, khoản chiết khấu đó sẽ được chi trả cùng với tiền lương hàng tháng của anh ấy. Cô tính toán lại những đơn hàng đã thanh toán rồi, chia khoản tiền này cùng với tiền lương của xưởng trưởng Cù luôn."

Hoàng Ngọc có chút giật mình, cẩn thận hỏi lại: "Bà chủ, trước đây xưởng trưởng Cù đã mang về hai đơn hàng, tuy giá trị không lớn nhưng hiện tại hàng tháng hai đơn vị đó đều đặt hàng với xưởng. Khoản chiết khấu này chỉ tính cho hai đơn hàng đầu tiên thôi, hay là tất cả các đơn hàng về sau của họ cũng đều được tính?"

Cô dừng một chút, rồi bổ sung: "Nếu tất cả đều tính, rất có thể khoản chiết khấu đó còn vượt quá cả tiền lương của xưởng trưởng Cù ấy chứ."

Không phải Hoàng Ngọc có ý kiến gì, mà vì số tiền không nhỏ, cô cần phải hỏi cho rõ, tránh sau này bà chủ đối chiếu sổ sách lại phát hiện vấn đề, tìm cô làm khó.

Dương Niệm Niệm không chút do dự trả lời: "Toàn bộ đều tính."

Ngành công nghiệp đúc khuôn có lợi nhuận béo bở. Đã nói chiết khấu thì phải giữ lời hứa. Cả nhà máy đều nhờ Cù sư phụ vận hành, nếu làm bà chủ mà không có tầm nhìn, chỉ chăm chăm vào chút lợi nhỏ, thì sao có thể làm nên việc lớn?

Lợi ích mà Cù Hướng Hữu mang lại cho xưởng còn nhiều hơn số tiền chiết khấu kia. Chính cô đã đề xuất khoản này, không thể giả câm giả điếc mà khiến Cù sư phụ phải nản lòng.

Trong lòng Hoàng Ngọc có chút chấn động, không ngờ Dương Niệm Niệm còn trẻ mà tầm nhìn lại rộng lớn đến vậy. Làm việc cho một bà chủ có tầm nhìn như vậy, cô thực sự cảm thấy vô cùng vinh dự.

Dương Niệm Niệm thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt Hoàng Ngọc. Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, dò hỏi: "Tôi có mua một mảnh đất, định xây một khu ký túc xá, đến mùa xuân năm tới là có thể dọn vào ở được rồi. Công nhân có thể mang người nhà đến ở, cô cũng có thể đón con gái đến sống cùng."

Hai mắt Hoàng Ngọc sáng rực, giọng nói không tự chủ được mà cao vút: "Thật sự có thể đón con đến ở ạ?"

Dương Niệm Niệm thấy cô kích động như vậy, đoán được hoàn cảnh của Hoàng Ngọc, gật đầu: "Có thể."

Chồng qua đời, Hoàng Ngọc một mình đưa con gái về ở với bố mẹ đẻ, dù bố mẹ có tốt đến đâu thì chắc chắn cũng có nhiều bất tiện, đặc biệt là khi trong nhà có anh trai và chị dâu.

Hoàng Ngọc mừng như điên, hốc mắt hơi ửng đỏ: "Cảm ơn bà chủ! Con gái tôi rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức cho xưởng đâu ạ."

Đúng như Dương Niệm Niệm phỏng đoán. Bố mẹ Hoàng Ngọc tuy thương cô nhưng trong nhà còn có anh trai và chị dâu, sống chung lâu ngày khó tránh khỏi những xích mích. Nhất là bọn trẻ con ở cạnh nhau sẽ hay cãi nhau, sinh hoạt thì va chạm. Cô luôn khuyên con gái nhường nhịn các cháu, nhưng trong lòng lại xót con.

Hai bà chị dâu thì luôn khuyên cô đi tìm một tấm chồng khác, nhưng cô không muốn, chỉ biết im lặng nghe những lời mỉa mai của họ. Để không làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em, cô cũng chưa bao giờ than phiền với bố mẹ và anh trai. Mọi ấm ức đều tự giấu trong lòng.

Nếu có thể dọn ra ngoài sống cùng con gái, thì còn gì tốt hơn nữa.

Dương Niệm Niệm nhìn thấu nhưng không nói ra. Cô đưa sổ sách cho Hoàng Ngọc: "Cô tính toán khoản chiết khấu của xưởng trưởng Cù đi! Tôi phải đến bệnh viện thăm một người bạn."

Hoàng Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cầm sổ sách ra khỏi văn phòng.