Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 374



Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm gọi anh một cách gần gũi như vậy, tai Lục Thời Thâm nóng bừng, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Có chuyện gì thế?”

Dương Niệm Niệm hớn hở, chỉ tay về phía trước: “Em vừa nhìn thấy Dương Tuệ Oánh và Mang Nguyên Bình. Hai người họ đi cùng nhau ở Hải Thành, anh không thấy lạ lắm sao?”

Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày: “Em nhìn có nhầm không?”

Dương Tuệ Oánh và Phương Hằng Phi vẫn chưa ly hôn, vậy Mang Nguyên Bình đến Hải Thành làm gì?

Đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng rực lên, cô gật đầu quả quyết: “Tuyệt đối không nhầm được! Gã đàn ông hói đầu, tóc lưa thưa, đầu bóng nhẫy như chảo mỡ, ngoài Mang Nguyên Bình ra thì còn ai nữa chứ?”

Lục Thời Thâm vòng tay lái, lách chiếc xe vào con hẻm nhỏ ven đường. Vừa dừng lại, Dương Niệm Niệm đã nôn nóng mở cửa bước xuống. Cô chạy đến ngã tư để tìm kiếm hai người kia, nhưng họ đã biến mất tăm, không còn thấy bóng dáng trên phố.

Thất vọng, cô quay sang nhìn Lục Thời Thâm, chỉ vào một dãy cửa hàng đối diện: “Vừa rồi em thấy họ đi về phía bên đó, giờ không biết đã đi đâu rồi.”

Lục Thời Thâm quét mắt một lượt. Đối diện là một dãy cửa hàng nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là một quán trà có vẻ sang trọng, nhìn qua là biết không phải nơi dành cho những người dân lao động lam lũ bình thường.

“Thử vào quán trà đối diện xem sao,” anh đề nghị.

Dương Niệm Niệm sững người một chút rồi nhanh chóng hiểu ra ý của anh.

Quán trà này mới mở nửa năm nhưng việc kinh doanh rất phát đạt. Những người bình thường làm gì có tiền nhàn rỗi để uống trà? Khách tới đây đa phần là những nhân vật có tiếng tăm ở Hải Thành, dân buôn bán làm ăn lớn, giàu có. Mang Nguyên Bình, một người từ Kinh Thành tới, chắc chắn sẽ chọn nơi này để đàm đạo.

Nghĩ vậy, Dương Niệm Niệm cuống quýt theo Lục Thời Thâm băng qua đường.

Vừa bước vào quán, một người phục vụ đã niềm nở đón tiếp. Lục Thời Thâm lướt mắt qua một vòng, xác định Dương Tuệ Oánh không ngồi ở tầng trệt.

Anh trầm giọng hỏi người phục vụ: “Trên lầu có phòng riêng không?”

Thấy Lục Thời Thâm mặc quân phục, thái độ của người phục vụ càng thêm cung kính: “Có ạ. Các đồng chí muốn dùng phòng riêng sao?”

Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên: “Khoảng mười phút trước có một phụ nữ mặc váy đỏ và một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vừa tới đây không?”

Có quân nhân ở đây, người phục vụ cũng không đề phòng gì, gật đầu trả lời: “Đúng vậy ạ. Họ đang ở phòng riêng tầng hai.”

Dương Niệm Niệm nén lại nụ cười, nhanh nhảu nói: “Cho chúng tôi một phòng ngay cạnh họ nhé.”

“Vâng, mời hai đồng chí đi lối này,” người phục vụ dẫn cả hai lên tầng hai.

Những gian riêng ở đây là hai căn phòng nhỏ liền kề, được ngăn cách bằng tấm bình phong cao chừng hai mét. Điều này đúng ý Dương Niệm Niệm. Sau khi vào phòng, cô và Lục Thời Thâm im lặng, gọi qua loa một ít bánh ngọt và nước trà, rồi vẫy tay ý bảo người phục vụ ra ngoài.

Cửa phòng vừa khép lại, giọng nói ngọt ngào của Dương Tuệ Oánh đã vọng sang từ căn phòng bên. Dương Niệm Niệm lập tức lắng tai nghe, sợ lỡ mất một chi tiết nhỏ.

“Anh Mang, lỡ như hắn không chịu thì anh tính sao với hai mẹ con em đây?”

“Anh cũng biết đấy, bác sĩ đã nói nếu em bỏ đứa bé này thì sau này rất khó để có con nữa. Huống hồ, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta, em thật không nỡ bỏ đâu.”

Giọng Dương Tuệ Oánh mềm mại như nước, cách một tấm bình phong mà Niệm Niệm đã nổi da gà.

Tất nhiên, đó không phải là điểm chính. Trọng tâm là, Dương Tuệ Oánh đã có thai với Mang Nguyên Bình và bây giờ họ định tìm Phương Hằng Phi để nói rõ mọi chuyện.

Thú vị thật! Dương Niệm Niệm càng nghe càng hào hứng. Thấy cô chăm chú như vậy, Lục Thời Thâm chỉ đành bất đắc dĩ cầm một miếng bánh ngọt đưa cho cô. Dương Niệm Niệm không thèm nhìn, nhận lấy rồi cắn một miếng, toàn bộ sự chú ý vẫn dồn về phía bên kia.

Giọng Mang Nguyên Bình nhanh chóng vang lên: “Em yên tâm, hắn mà không đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ mặc hai mẹ con. Em đang mang cốt nhục của anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Hắn xót xa vỗ vai Dương Tuệ Oánh, dịu dàng trấn an: “Anh cũng biết em phải chịu nhiều tủi hờn ở Phương gia. Em cố gắng kiên trì thêm một chút nữa. Đợi anh về hưu, nhất định sẽ cho hai mẹ con một danh phận đàng hoàng.”

“Anh Mang, em tin anh,” Dương Tuệ Oánh thuận thế tựa vào lòng Mang Nguyên Bình, “Em biết lần này em đã không chọn nhầm người. Sau này em nhất định sẽ làm một người vợ, người mẹ tốt, chăm sóc anh và con, trở thành một người hiền thê lương mẫu.”

Sau lời nói dịu dàng, Dương Tuệ Oánh đột nhiên ngước đầu lên, khẽ hôn vào cằm Mang Nguyên Bình. Trong một quán trà thanh lịch, lại sắp sửa đối mặt với chồng của người tình, trong lòng Mang Nguyên Bình trào lên một cảm giác lén lút đầy khoái cảm. Bàn tay hắn bắt đầu không còn đứng đắn, ôm lấy Dương Tuệ Oánh hôn ngấu nghiến.

Nghe thấy tiếng trò chuyện bên kia bỗng im bặt, Dương Niệm Niệm tò mò, lén lút ghé mắt vào khe hở của tấm bình phong để rình xem. Cô xem đến say sưa, còn vẫy tay với Lục Thời Thâm, ý bảo anh lại xem cùng.

Lục Thời Thâm không cần nhìn cũng biết đối phương đang làm gì, hắn đứng dậy, che mắt Dương Niệm Niệm, ôm cô trở lại ghế ngồi.

Dương Niệm Niệm vẫn chưa thỏa mãn, hơi giận dỗi, khẽ hỏi: “Anh làm gì mà không cho em xem? Đang lúc hay nhất cơ mà!”

Ngoài xem phim, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến cảnh tượng ái ân ngoài đời thật đấy!

Lục Thời Thâm vừa định lên tiếng, thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra. Mắt Dương Niệm Niệm sáng rực, vội vàng chạy tới ghé mắt nhìn. Chỉ thấy Phương Hằng Phi đang đứng ở cửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt u ám.

Thấy chính chủ đến, Mang Nguyên Bình và Dương Tuệ Oánh vẫn không hề hoảng loạn. Cả hai thong thả ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo. Mang Nguyên Bình mở miệng bằng giọng quan cách: “Đóng cửa lại, ngồi xuống nói chuyện đi. Muốn uống trà gì cứ gọi, tôi mời.”

Phương Hằng Phi nghe hắn sai bảo mình như người phục vụ, sắc mặt càng thêm khó coi, hận không thể xông lên đánh hắn một trận. Nhưng nghĩ đến nơi này gần cơ quan, gây chuyện sẽ dễ gặp người quen, hắn đành nuốt giận, đóng cửa lại và ngồi xuống một chỗ gần cửa nhất. Hắn không muốn bị Mang Nguyên Bình dắt mũi, liền ra đòn phủ đầu: “Hai người đã trơ trẽn như vậy, con cái cũng có rồi, còn tìm tôi làm gì? Cứ bồi thường cho tôi một khoản, rồi ly hôn là xong xuôi.”

Từ lúc nhận được điện thoại của Dương Tuệ Oánh, đầu óc hắn đã suy tính xem phải xử lý chuyện này thế nào mới có lợi nhất cho mình, cuối cùng quyết định phải đòi một khoản tiền lớn rồi mới ly hôn. Vợ đã tư tình, hắn không thể chịu thiệt thêm nữa.

Mang Nguyên Bình không hổ là người từng trải, so với Phương Hằng Phi, hắn bình tĩnh hơn hẳn, thậm chí không coi Phương Hằng Phi ra gì. Mặc dù Phương Hằng Phi mới là chồng hợp pháp của Dương Tuệ Oánh, nhưng hắn không hề sợ sệt. Hắn chẳng hề có chút cảm giác xấu hổ của một gã gian phu, chỉ khinh thường cười một tiếng: “Nếu muốn ly hôn, tôi đã không phải đặc biệt đến đây.”

Phương Hằng Phi nghiến răng, trợn tròn mắt giận dữ: “Vậy ý ông là sao? Dương Tuệ Oánh tằng tịu với ông, tôi đã mở một mắt nhắm một mắt. Bây giờ bụng đã mang chửa rồi, ông nghĩ tôi còn muốn cô ta nữa sao?”

Nếu không phải vì muốn có một khoản tiền, hắn làm gì có thể ngồi đây bình tĩnh nói chuyện với Mang Nguyên Bình. Dương Tuệ Oánh dường như rất tin tưởng vào khả năng giao tiếp của Mang Nguyên Bình, thản nhiên bưng tách trà lên nhấp một ngụm, không hề bận tâm đến toan tính của chồng mình.

397:

Mang Nguyên Bình khoác lên mình vẻ cao ngạo của một người có chức có quyền. Ánh mắt hắn chẳng thèm liếc nhìn Phương Hằng Phi lấy một lần.

“Bây giờ, tôi chưa thể công khai danh phận cho Tuệ Oánh. Thằng bé sau này cần phải làm giấy khai sinh, không thể để nó mang tiếng là con hoang được.”

“Tôi muốn cậu tạm thời đứng tên làm cha đứa trẻ. Sau khi đứa bé ra đời và làm giấy tờ xong, hai người sẽ ly hôn. Đứa trẻ sẽ giao cho Tuệ Oánh chăm sóc.”

Phương Hằng Phi cảm thấy tự tôn của một thằng đàn ông bị dẫm nát dưới chân, mặt đỏ tía tai vì phẫn nộ.

“Ăn nói vòng vo mãi, chẳng phải hai người muốn tôi đội cái nón xanh này sao? Hai người lén lút vụng trộm, giờ làm lòi bụng ra rồi còn muốn làm giấy khai sinh cho đứa bé, bắt tôi phải đứng tên đổ vỏ à? Tôi khuyên hai người đừng có mà khinh người quá đáng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã đàn ông kia công khai chiếm đoạt vợ hắn, lại còn vênh mặt đứng trước mặt hắn, bắt hắn không dám hé nửa lời. Việc này có khác gì đang bắt hắn mang tiếng đội nón xanh giữa bàn dân thiên hạ hay sao?

Phương Hằng Phi giơ ngón tay thẳng về phía Dương Tuệ Oánh, run run nói. “Dương Tuệ Oánh à Dương Tuệ Oánh, trước đây tôi thế nào mà lại chẳng nhận ra cô là một người trơ mặt tráo trở đến vậy.”

Dương Tuệ Oánh nhớ lại những tủi nhục từng phải chịu. Ánh mắt cô ta nhìn Phương Hằng Phi long lên vẻ căm hờn độc địa.

“Phương Hằng Phi, anh có tư cách gì mà nói những lời đó? Tôi làm thế này chẳng phải vì bị gia đình anh chèn ép hay sao, còn bản thân anh lại hèn nhát, đến cả dũng khí đứng ra bênh vực tôi cũng không màng, còn xứng mặt nam nhi chăng?”

“Nếu không phải mẹ anh đánh tôi sảy mất đứa con, khiến tôi bây giờ khó bề có thai lần nữa, anh nghĩ tôi muốn anh đứng tên làm cha thằng bé chắc?”

Trước kia, cô ta chỉ có tầm mắt hẹp hòi, nghĩ rằng nhất mực bám víu vào Phương Hằng Phi thì sẽ có một ngày mai tươi sáng. Nhưng từ khi lên Kinh Thành, được mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, cô ta bắt đầu căm ghét chính bản thân mình trước đây. Từ lúc đó, cô ta cũng xem thường gã chồng hờ hững này. Tuy nhiên, sâu thẳm trong suy nghĩ của cô ta vẫn còn chút tư tưởng cũ, cho rằng chuyện ly tán vợ chồng là điều cấm kỵ, chẳng hay ho gì.

Thế nhưng, kể từ lúc phát hiện mình mang thai, suy nghĩ của Dương Tuệ Oánh lại đổi thay. Cô ta muốn con cái mình được thành danh, được hưởng một nền giáo dục bài bản ở chốn phồn hoa đô thị. Thế là, lấy cớ có con, cô ta lại dấm dứt nước mắt kể lể với Mang Nguyên Bình về những tủi nhục ở nhà chồng, về thói trăng hoa của gã chồng cùng em gái mình có gian tình. Quả nhiên, Mang Nguyên Bình không những không một lời trách cứ mà còn tỏ rõ sự xót xa, đau đáu cho cô ta hơn.

Cái xó xỉnh An Thành nhỏ hẹp kia, cô ta thề sẽ chẳng bao giờ đặt chân về nữa. Bây giờ, cô ta chỉ muốn ở lại Kinh Thành, mở thêm vài hiệu may thời trang, và nuôi nấng giọt m.á.u của mình thật chu đáo. Nhờ có Mang Nguyên Bình nâng đỡ, đứa bé này ngay từ trong bụng mẹ đã có một khởi đầu hơn người, bỏ xa tới tám chín phần mười những đứa trẻ khác. Chỉ hiềm một nỗi, lúc này chưa tiện đường ly hôn, bởi các thủ tục ở Kinh Thành vẫn còn vô cùng ngặt nghèo, nếu Mang Nguyên Bình để lộ chuyện có con riêng lúc này, e là sẽ bị đình chỉ công tác để điều tra làm rõ.

Một lão già sắp sửa xuống lỗ mà không còn chút giá trị lợi dụng, cô ta nhìn chướng mắt lắm.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Phương Hằng Phi nghĩ đó chỉ là chuyện đã qua, chẳng đáng để lôi ra mà bàn cãi.

“Cô ăn nói lung tung, hết lý lẽ thì lôi chuyện cũ rích ra để vịn vào đấy ư? Lúc đó mẹ tôi cũng đã ngỏ lời xin lỗi cô rồi đó thôi, nếu không phải vì cảm thấy có lỗi với cô, thì cô nghĩ mình có thể đường đường chính chính bước chân vào cửa nhà họ Phương này hay sao?”

Mang Nguyên Bình liếc nhìn Phương Hằng Phi, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu.

“Cậu ăn nói cho kỹ càng, Tuệ Oánh bây giờ là người của tôi rồi đấy!”

Phương Hằng Phi chỉ thấy uất ức. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vợ chồng tôi vẫn chưa cắt đứt quan hệ đâu nhé!”

Mang Nguyên Bình khẽ nheo đôi mắt tinh anh. “Chờ đứa bé ra đời, làm xong giấy khai sinh, khi ấy hai người có thể làm thủ tục ly hôn. Chỉ cần cậu đồng lòng, có yêu sách gì cứ mở lời.”

Không đợi Phương Hằng Phi từ chối, ông ta lại buông lời đe dọa. “Cậu không đồng ý cũng được, chỉ là chẳng dám bảo đảm cậu còn giữ được miếng cơm manh áo này hay không nữa đâu.”

Phương Hằng Phi biết Mang Nguyên Bình thân phận bất phàm, nhưng không dám tin ông ta lại có quyền lực lớn đến nhường ấy. Hắn nào dám đánh cược. Cân nhắc một lúc, mặt mũi lúc xanh lúc đỏ, gã đành nghiến răng hỏi lại.

“Tôi nói yêu sách gì cũng được sao?”

Dương Tuệ Oánh nghe xong, liền cười khẩy một tiếng, gương mặt hiện rõ vẻ khinh miệt.

“Phương Hằng Phi, anh đúng là loại hèn hạ.”

Mặc dù đích thân cô ta chủ động tới đây dàn xếp với Phương Hằng Phi, nhưng khi thấy gã hèn hạ không còn chút khí phách nào, Dương Tuệ Oánh vẫn cảm thấy hổ thẹn vì đã từng chung chăn gối với người như thế.

Mang Nguyên Bình đã liệu được kết cục, ông ta chỉ cười nhẩy.

“Cứ việc nói đi.”

Gương mặt Phương Hằng Phi đỏ ửng vì bị người ta chì chiết, nhưng gã thầm nghĩ lại. Đã bị cắm sừng, vợ mình cũng đã công khai tư tình với gã đàn ông khác ngay trước mặt mình, còn giữ cái thể diện hão này làm gì nữa? Giờ đây, chỉ có tranh thủ vơ vét lợi ích cho bản thân mới là thượng sách.

“Mở hai hiệu may thời trang ở Hải Thành. Sau này khi ly hôn, hai hiệu đó phải thuộc về tôi.”

Dương Tuệ Oánh cau mày. “Phương Hằng Phi, anh đừng có đòi hỏi trên trời dưới biển. Anh có biết hai hiệu may đó buôn bán phát đạt đến nhường nào hay sao? Anh đúng là kẻ hão huyền, si dại!”

Đến nước này, Phương Hằng Phi cũng chẳng màng đến sĩ diện hão nữa. Nếu muốn đổi vợ lấy tiền đồ, đương nhiên phải làm cho đáng giá chứ! Hắn lý lẽ rõ ràng.

“Các người ở Kinh Thành mở mấy hiệu may thời trang, trong tay chẳng thiếu thốn bạc tiền là mấy đâu chứ? Tôi phải đội cái nón xanh này, các người bồi thường chút chi phí tổn thất danh dự cho tôi cũng là điều hợp tình hợp lý.”

Ẩn mình sau tấm bình phong hoa lệ, Dương Niệm Niệm nghe lỏm câu chuyện mà càng thêm thích thú. Quả nhiên Phương Hằng Phi này hèn yếu đến tận cùng. Trước mặt Mang Nguyên Bình thì ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh một tiếng, trách gì bị Dương Tuệ Oánh thẳng thừng ruồng bỏ.

Lục Thời Thâm chỉ biết lắc đầu bất lực, rõ ràng ngồi trên ghế có thể vừa thưởng thức trà bánh vừa nghe, thế mà cô cứ nhất quyết khom lưng ghé sát vào sau tấm bình phong để nghe ngóng chuyện. Sợ cô đứng lâu mệt mỏi, hắn lặng lẽ kéo chiếc ghế lại gần, ý bảo cô cứ tự nhiên ngồi xuống nghe cho thoải mái.

Đối mặt với yêu sách ngang ngược của Phương Hằng Phi, Mang Nguyên Bình lại chẳng hề nổi đóa.

“Tôi chỉ có thể đồng ý giúp cậu mở một hiệu may. Sau này cậu chính là ông chủ, làm ăn phát đạt hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu đó.”

Phương Hằng Phi đã sớm đoán Mang Nguyên Bình sẽ không đồng ý. Hắn cố ý đòi hai cửa hàng để thăm dò giới hạn chịu đựng của Mang Nguyên Bình. Khốn nạn thật, một cửa hàng thời trang, một ngày có thể thu về mấy trăm đồng, một tháng là có thể trở thành vạn phú ông rồi. So với số tiền này, Dương Tuệ Oánh cái đồ đàn bà hư hỏng kia có đáng gì đâu.

Thôi thì có bị cắm sừng thì cũng đành chịu.

Trong lòng Phương Hằng Phi có chút kích động, dù cố gắng hết sức kiềm chế, ánh mắt hắn vẫn không thể che giấu sự phấn khích.

“Được, đồng ý! Nhưng phải nói cho rõ ràng, đợi đứa bé trong bụng Dương Tuệ Oánh ra đời xong thì ly hôn ngay, đứa bé không được phép mang họ Phương.”

Dương Tuệ Oánh hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường.

“Anh nghĩ tôi thèm cho con mang họ Phương à? Tôi và anh trai đã làm thủ tục nhập hộ khẩu về nhà, sau này đứa bé mang họ tôi, nhập vào hộ khẩu nhà tôi.”

Phương Hằng Phi chẳng quan tâm đứa bé mang họ gì, đằng nào cũng chẳng phải giống nòi của hắn. “Cửa hàng khi nào thì mở?”

Mang Nguyên Bình đáp. “Ngày mai tôi về Kinh Thành, Tuệ Oánh sẽ ở lại đây giúp cậu sắp xếp cửa hàng.”

Phương Hằng Phi thấy hai người chẳng cần bàn bạc gì mà đã quyết định xong xuôi, bỗng cảm thấy mình như mắc bẫy. Mang Nguyên Bình chẳng cho hắn kịp suy nghĩ, đã vội vàng đuổi khéo.

“Được rồi, đã thương lượng xong, cậu về đi!” Ông ta không chút kiêng dè, đưa tay ra nắm lấy tay Dương Tuệ Oánh vuốt ve. “Tôi và Tuệ Oánh còn muốn uống trà chiều cho thoải mái.”

Cơn hưng phấn Dương Tuệ Oánh vừa khơi gợi vẫn chưa kịp lắng xuống, Mang Nguyên Bình không muốn mất thời gian dây dưa với Phương Hằng Phi nữa. Hắn chẳng hề coi Phương Hằng Phi ra gì. Một nhân viên ngân hàng quèn chẳng đáng để hắn phải ngồi chung mâm.

Phương Hằng Phi đã đạt được thứ mình mong muốn, cũng chẳng buồn để tâm Dương Tuệ Oánh và Mang Nguyên Bình làm gì trước mắt hắn nữa. Hắn đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa, phía sau đã vọng đến lời ra lệnh của Mang Nguyên Bình.

“Đóng cửa lại.”

Phương Hằng Phi nắm chặt tay, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm trái ý Mang Nguyên Bình, thuận tay đóng sầm cửa phòng lại.