Nghe đến đó, Dương Niệm Niệm không khỏi thấy chướng mắt, chỉ thiếu điều là tát thẳng vào mặt Hồ Xảo Muội một cái.
"Cô chấp nhận cho người ta ve vãn, sờ mó không có nghĩa là người khác cũng phải thế. Càng nín nhịn, họ càng được đà lấn tới. Nhiều kẻ xấu lợi dụng lúc cô dâu ngượng ngùng không dám phản kháng mà ra tay quấy rối. Tôi thấy cô dâu làm vậy là quá đúng, những kẻ đó đáng bị ăn đòn."
Cô thầm nghĩ, nếu là Lục Thời Thâm thì có lẽ hắn đã tống cổ gã đàn ông kia ra khỏi khu tập thể của bộ đội từ đời nào rồi, chứ đâu để hắn nghênh ngang như thế này. May mắn sao, các ông chồng đều đang vắng mặt ở đơn vị, trừ vài bác thủ trưởng đã nghỉ hưu đến dự, còn lại chẳng có ai chứng kiến. Nếu không, họ cũng sẽ chẳng thể nào chịu đựng nổi cái điệu bộ lộng hành của gã anh họ Trương Tuấn Hào.
Vương Phượng Kiều nói thẳng thừng hơn, giọng mang vẻ châm chọc: "Cô rộng rãi thế, hay để tôi dẫn cô sang bên đó, cho họ trêu ghẹo cô một phen xem sao."
Hồ Xảo Muội trơ tráo đáp lại, giọng điệu bất cần: "Hai chị lạ thật, tôi nói hai chị hồi nào mà hai chị sốt sắng thế? Tôi đâu phải cô dâu, cũng chẳng được xinh đẹp như người ta, cho dù tôi có sang bên đó, mấy ông cũng chẳng thèm chọc ghẹo tôi đâu!"
Dương Niệm Niệm cười khẩy, biết là cãi nhau với người hồ đồ như Hồ Xảo Muội thì chỉ phí công. Cô dứt khoát ra vẻ đanh đá, nửa vời đuổi khách: "Sắp dọn cỗ rồi đấy, cô mau dẫn con trai đi tìm bàn mà ngồi đi! Hôm nay khách khứa đông nghịt, đi chậm chân là không còn chỗ đâu."
Lời nói của Dương Niệm Niệm như đánh trúng tim đen Hồ Xảo Muội. Cô ả sợ không kịp có chỗ ngồi ăn cỗ, vội vàng ôm thằng cu Bảo Trứng, hấp tấp chạy đi xí một chỗ dưới tán cây đại thụ.
Dương Niệm Niệm không buồn nhìn thẳng, chỉ lắc đầu thở dài: "Thật không hiểu nổi, Vương phó liên trưởng sao lại rước phải người đàn bà ấy về làm vợ?"
Vương Phượng Kiều bày tỏ sự cảm thông: "Ông Vương phó liên trưởng quanh năm đóng quân biền biệt, lấy đâu ra thì giờ về nhà tìm vợ? Đại đa số các trường hợp là do gia đình sắp đặt cả, anh ấy chỉ về gặp mặt một lần, thấy tàm tạm là rước về thôi. Chuyện này không chỉ riêng trong quân đội, mà ở nông thôn cũng y chang vậy cả."
Tuy Hồ Xảo Muội không mấy được lòng người, nhưng nhìn nét ngũ quan của cô ta thì khi còn trẻ hẳn cũng không đến nỗi nào.
"Đồng chí Vương phó liên trưởng là người tử tế, vậy mà lại rước phải người vợ như thế, thật đúng là duyên phận trớ trêu," Dương Niệm Niệm thở dài.
Hai người đang trò chuyện thì Trương Vũ Đình bước vội vào sân. "Niệm Niệm, chị Vương, dọn cỗ rồi đấy, hai chị mau dẫn bọn trẻ ra ăn đi!"
Cô bé vừa tìm một lượt không thấy Dương Niệm Niệm và Vương Phượng Kiều nên mới đến tận đây gọi. Vương Phượng Kiều vừa nghe đã đáp lời, vội vàng đi gọi các con. Dương Niệm Niệm hỏi han, giọng đầy quan tâm: "Mẹ chị sao rồi?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trương Vũ Đình nhăn nhó đáp: "Bà ấy đang nằm trong phòng, có dì út ở đó động viên an ủi rồi." Cô lại bất đắc dĩ nói thêm: "Cái thói quấy rối của anh họ tôi không phải mới lần đầu. Trước đây, hồi anh họ thứ hai cưới vợ, hắn ta cũng giở trò như vậy. Chỉ có điều, chị dâu tôi tính tình hiền lành, mềm mỏng nên chẳng dám hé răng kêu than."
Lúc đó, Trương Vũ Đình đang ở trong bếp rửa rau nên không có mặt. Nghe tiếng động lạ, cô chạy vào phòng tân hôn và nhận ra chuyện cũ lại tái diễn. Cô giận tím mặt, muốn đuổi anh họ đi ngay lập tức, nhưng mẹ cô lại sợ mất mặt, nhất quyết không cho. Bà nói nếu đuổi anh họ đi thì chẳng khác nào đoạn tuyệt với gia đình dì cả. Rốt cuộc, vẫn là bà ấy coi trọng danh dự với bên nhà ngoại hơn. Lần này anh trai cô cưới vợ, dì cả vì đau chân nên không đến được, chỉ có anh họ đại diện. Cô bé thầm nghĩ, thà đừng đến còn hơn.
Dương Niệm Niệm ngạc nhiên: "Thật không ngờ đấy, thường ngày mẹ chị trông kiêu kỳ, khó gần như thế mà lại nhẫn nhịn người nhà ngoại đến vậy."
Trương Vũ Đình cười khổ: "Mẹ tôi trọng sĩ diện lắm. Bà con bên ngoại đều nghĩ bà ấy lấy được chồng tốt, sống sung sướng, nên cứ ra sức tâng bốc bà ấy lên tận mây xanh. Cũng chính vì lẽ đó, bà ấy cảm thấy chuyện hôm nay khiến bà ấy mất thể diện với người nhà ngoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù Đinh Lan Anh có thế nào chăng nữa thì vẫn là mẹ của Trương Vũ Đình. Dương Niệm Niệm cũng không dám nói thêm lời nào. Thấy Vương Phượng Kiều đã gọi bọn trẻ ra rồi, cô liền nói: "Thôi được rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi thôi!"
Vì đến sau, gần như các bàn đã chật kín. Chỉ còn bàn của Hồ Xảo Muội là còn vài ghế trống. Hồ Xảo Trân vội vẫy tay gọi: "Chị Niệm Niệm, chị Vương, hai chị cứ qua đây ngồi đi!"
Hồ Xảo Muội cũng lớn tiếng phụ họa: "Đúng rồi đấy, đúng rồi đấy, mau ngồi vào đi, sắp dọn cỗ ra rồi!"
Trương Vũ Đình thấy không còn chỗ trống nào khác, đành nói: "Niệm Niệm, chị Vương, hai chị cứ ngồi xuống trước đi. Sắp có cơm rồi, em ra xem có cần giúp gì không."
Dương Niệm Niệm gật đầu: "Chị cứ đi làm việc của mình đi!"
Cô dẫn tay An An và Duyệt Duyệt đến. Vương Phượng Kiều cũng đưa Chu Hải Dương qua. Ba anh em nhà Chu Hải Đông đã tìm được chỗ ngồi từ sớm, ở bàn cách đó một khoảng. Thấy người lớn đến, Chu Hải Đông vui vẻ vẫy tay gọi: "Mẹ ơi, cô Dương ơi, bọn con ở đây này!"
Không ngồi cạnh các con, Vương Phượng Kiều thấy nhàn hạ hơn hẳn. Bốn thằng con trai này, cứ đứa nọ gọi mẹ, đứa kia gọi mẹ suốt ngày, làm cô nhức cả đầu. Sợ chúng nó lại chạy sang tìm, cô vội vàng dặn dò: "Bàn các con đã chật rồi, chúng ta ngồi sang bên này. Các con cứ ở đó mà ăn uống, đừng có chạy lung tung. Nhớ trông chừng nhau đấy!"
Vừa ngồi xuống, Dương Niệm Niệm đã nghe thấy Hồ Xảo Muội căn dặn hai đứa nhỏ: "Chờ đồ ăn bưng lên, hai đứa phải ăn cho thật ngon, ăn thật nhiều thịt vào, đừng có như con thỏ mà chỉ biết ăn rau cỏ thôi."
Không rõ cô ả có cố tình nói để Vương Phượng Kiều nghe thấy hay không, nhưng Vương Phượng Kiều cũng lười chấp nhặt. Hồ Xảo Muội vốn là loại người trơ tráo, hôm nay có cãi nhau to tiếng đến mấy, ngày mai vẫn có thể như không có chuyện gì mà vác mặt sang nhà vay mượn dầu muối tương dấm. Vương Phượng Kiều đã quá quen với cái thói này nên chẳng lấy làm lạ gì.
Dương Niệm Niệm chuyển tầm mắt sang Hồ Xảo Trân. Mới có gần một tháng không gặp, mà cái bụng cô ấy đã lớn vượt cả tháng trước, nom cứ chình ình, dường như sắp vỡ đến nơi, rốn cũng lồi hẳn ra.
"Cô đã đi khám chưa? Liệu có phải sinh đôi không?"
Hồ Xảo Muội vội chen lời trước: "Khám xét gì đâu chứ? Sinh đôi hay không, cứ chờ đến khi sinh chẳng khắc biết sao? Giờ đi khám lại tốn tiền, có tiền nhàn rỗi thì mua dăm ba cân thịt ăn vào bụng bồi bổ, con còn lớn khỏe hơn."
Dương Niệm Niệm không muốn đôi co với Hồ Xảo Muội, bèn quay sang nói thẳng với Hồ Xảo Trân: "Cơ thể là của em. Em có muốn đi bệnh viện khám để đảm bảo an toàn không, thì tự em liệu mà quyết, đừng nghe lời chị mình. Ăn thêm dăm cân thịt cũng chẳng béo bở là bao, nhưng đi khám một lần có thể vơi đi không ít rủi ro khi sinh nở đấy." Cô thấy Hồ Xảo Trân là người tốt nên mới mở lời. Cái bụng tròn vo của Hồ Xảo Trân nom thật đáng ngại.
Nghe Dương Niệm Niệm nói vậy, Hồ Xảo Trân cũng thấy bất an, ngập ngừng đáp: "Ngày mai tôi sẽ đi khám thử."
Hồ Xảo Muội liếc xéo cô em một cái, vừa định mở miệng dạy dỗ đôi câu thì đã thấy cỗ bàn được bưng lên. Chị ta nào còn bụng dạ nào mà quản em gái nữa, vội vàng cầm đũa gắp lia lịa, duỗi cổ dài trông ngóng các món tiếp theo.
Bữa cỗ ở thời này khác hẳn những mâm tiệc thịnh soạn ở thế kỷ hai mươi mốt sau này. Một bàn chỉ có ba món mặn, một món rau và một bát canh. Cụ thể là một bát thịt kho tàu to tướng, một con cá kho một cân, một đĩa thịt ba chỉ xào đậu cove và một đĩa rau xào, thêm một bát canh trứng cà chua. Một bàn có mười cái bánh bao, ăn không hết có thể gói ghém mang về.
Thực đơn này vào thời bấy giờ đã được xem là thịnh soạn lắm rồi. Ngay cả những nhà khá giả ở làng quê cũng chẳng mấy khi có được bữa cỗ như thế này.