Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 407



Dư Thuận đang nổi trận lôi đình. Hắn biết nếu cứ tiếp tục tranh cãi, mọi chuyện sẽ chẳng thể kiểm soát được nữa, nên cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.

"Em tự lái xe về đi, anh có việc cần phải giải quyết."

Ngô Trám Trám không cam lòng khi cuộc cãi vã bị cắt ngang. Cô ta túm lấy tay Dư Thuận, nhất quyết muốn làm cho ra nhẽ.

"Lời còn chưa nói hết, anh định đi đâu vậy?"

Dư Thuận mất hết kiên nhẫn. "Ngô Trám Trám, tình cảnh hôn nhân của chúng ta ra sao, em và tôi đều hiểu rõ nhất. Tôi đã giữ thể diện cho em, thì em cũng nên giữ tròn vai trò của Dư phu nhân mình. Có những chuyện, cứ nhắm một mắt mở một mắt, sẽ tốt cho cả hai. Đừng có cố gắng giám sát từng cử chỉ, hành động của tôi nữa."

Thấy Dư Thuận không còn che giấu, Ngô Trám Trám cũng chẳng thèm nhún nhường lấy nửa lời. Nhớ đến dạo gần đây trên người hắn luôn vương mùi nước hoa lạ hoắc, cô mỉa mai nói.

"Anh lại đang tòm tem với con hồ ly tinh nào nữa vậy? Dư Thuận, mối quan hệ của chúng ta đúng là dựa trên lợi ích gia đình, nhưng xin anh nhớ kỹ, Ngô Trám Trám này không giống với những hạng đàn bà khác. Anh muốn làm gì ở bên ngoài, tôi chẳng buồn quản. Nhưng tốt nhất đừng để mọi chuyện lộ liễu ra trước mắt tôi, và nếu còn lần nào tôi phát hiện anh lấy đồ của tôi đi lấy lòng mấy ả đàn bà đó, tôi cũng không phải loại hiền lành dễ bị bắt nạt đâu đấy."

Ngô Trám Trám vốn khinh thường việc tranh giành tình cảm với mấy cô nhân tình ngoài kia. Cô ta cho rằng làm như vậy sẽ tự hạ thấp giá trị của bản thân. Điều quan trọng nhất là cô ta chẳng hề bận tâm Dư Thuận có làm gì.

Dư Thuận nhìn bộ dạng kiêu ngạo, hống hách của Ngô Trám Trám mà thấy chán ghét vô cùng. Dù sao thì cả hai đã xé toạc mặt nạ ra rồi, hắn cũng chẳng ngại ngần nói ra hết những lời chất chứa trong lòng.

"Ngô Trám Trám, em có biết điều tôi ghét nhất ở em là gì không? Chính là cái dáng vẻ cao ngạo, tự phụ của em đó. Lúc nào em cũng tỏ vẻ như không ai xứng với em, không ai có thể sánh bằng em."

Hắn nhìn Ngô Trám Trám từ trên xuống dưới, ánh mắt soi mói, châm biếm. "Một người đàn bà mà không có nổi chút dịu dàng nào, cả ngày cứ hằm hằm cau có, chuyện gì cũng kén cá chọn canh. Đến cả trên giường cũng phải giữ kẽ, tỏ ra đài các, cao sang. Thử hỏi, có thằng đàn ông nào còn hứng thú với em nữa không?"

Ngô Trám Trám sững sờ. Từ nhỏ đến lớn, khí chất quý phái mà cô ta luôn tự hào và được người lớn trong nhà hết lời khen ngợi, giờ lại bị Dư Thuận vùi dập không thương tiếc. Cô ta tức đến tím tái cả mặt mày, như quả cà tím bị phơi nắng gắt, dường như sắp nứt tung ra.

"Dư Thuận, anh đừng có quá đáng như vậy!"

Dư Thuận chỉ lườm cô ta một cái, hừ khẽ rồi quay lưng bước vội. Hắn bỏ lại Ngô Trám Trám đứng chôn chân tại chỗ, giận đến mức suýt giậm chân thình thịch. Ai ngờ lần đầu tiên hai vợ chồng to tiếng, Dư Thuận lại dùng những lời lẽ nặng nề đến thế mà sỉ nhục cô ta.

Dư Thuận tuy thắng trong cuộc khẩu chiến nhưng tâm trạng vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào. Cảm giác đau rát trên miệng cứ nhắc nhở hắn về nỗi nhục nhã vừa phải gánh chịu trước mặt Lục Thời Thâm.

Hắn không chút do dự, lái xe thẳng đến tiệm của Dương Tuệ Oánh. Bất chấp trong tiệm còn có khách, hắn mặt đanh lại, ra lệnh.

“Mời hết khách ra ngoài, đóng cửa tiệm lại. Tôi có chuyện cần hỏi em.”

Dương Tuệ Oánh thấy sắc mặt Dư Thuận khó coi, khóe miệng còn bị thương thì hiểu ý, vội vàng mời khách ra.

“Thưa các chị, xin lỗi nhé, tôi có chút việc nhà cần giải quyết. Các chị bữa khác ghé lại sau ạ!”

Thái độ của cô ta tuy lịch sự nhưng vẫn khiến mấy vị khách tỏ vẻ bực mình.

“Làm ăn kiểu gì thế này? Lại còn ‘hôm khác’! Chúng tôi sẽ không bao giờ quay lại đâu. Lần đầu tiên thấy có người đuổi khách ra ngoài đấy, thật chưa từng thấy!”

Dương Tuệ Oánh lờ đi như không nghe thấy. Cô ta tiễn ba vị khách ra cửa rồi đóng sập cửa tiệm. Xoay người lại, cô ta rón rén đến bên Dư Thuận, giọng ve vãn.

“Ai khiến anh nổi nóng thế? Trông anh khó đăm đăm quá. Miệng anh… không phải là cãi nhau với vợ rồi bị đánh đấy chứ?”

Dư Thuận chẳng thèm để tâm đến giọng điệu nũng nịu của cô. Hắn hỏi thẳng.

“Lục Thời Thâm rốt cuộc là ai? Hắn có mối quan hệ to lớn nào đứng sau không? Hay có người nhà nào có chức có quyền ở Kinh Thành?”

Dương Tuệ Oánh khựng lại, đôi mắt lóe lên vẻ suy tính nhìn hắn. “Anh gặp Lục Thời Thâm rồi à? Cái miệng này… thật sự là bị hắn đánh sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từng chứng kiến sự quyết đoán không nương tay của Lục Thời Thâm, Dương Tuệ Oánh tin rằng hắn hoàn toàn có thể ra tay với Dư Thuận.

Dư Thuận không muốn trả lời, giọng nói trịch thượng. “Tôi đang hỏi em đấy.”

Thấy hắn thực sự nổi nóng, Dương Tuệ Oánh không dám chọc giận thêm. Cô ta nghiêm mặt lại.

“Lục Thời Thâm thì có dòng dõi gì chứ? Hắn chỉ là một kẻ nhà quê lớn lên ở An Thành thôi. Nếu hắn có thế lực thật thì cũng đâu đến lượt Dương Niệm Niệm gả cho hắn.”

Dư Thuận nghe vậy thì bán tín bán nghi. “Em chắc không?”

Dương Tuệ Oánh vẻ khinh thường hiện rõ trong mắt nói.

“Anh mà không tin lời em thì cứ về quê hắn mà tìm hiểu. Bố mẹ hắn đều là nông dân, kiểm tra lại ba đời tổ tông cũng không tìm ra ai có chức tước lớn cả. Chẳng qua là hắn may mắn một chút, được đi bộ đội nên mới có chút thành tích thôi.”

Dư Thuận trút được gánh nặng. Hắn nheo mắt lại, quyết tâm phải cho Lục Thời Thâm một bài học nhớ đời.

“Tôi cứ tưởng hắn có bối cảnh gì, hóa ra chỉ là một kẻ nhà quê mới lớn, chẳng hiểu sự đời.”

Dương Tuệ Oánh thấy sắc mặt hắn dịu lại, liền nhẹ nhàng dò hỏi. “Miệng anh… thật sự là do hắn đánh?”

Dư Thuận quắc mắt nhìn cô ta. “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Dương Tuệ Oánh trong lòng thầm đắc ý. Dư Thuận càng tức giận, cô ta càng vui. Như vậy cô ta có thể mượn tay hắn để cho Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm nếm mùi. Nghĩ đến đây, cô ta chậm rãi tiến lại gần Dư Thuận, dùng ngón tay trỏ lướt nhẹ yết hầu hắn, phả hơi nóng, rồi ngước lên, đôi mắt đưa tình.

“Anh đuổi hết khách của em rồi, định bồi thường cho em ra sao đây?”

Dư Thuận cúi xuống nhìn Dương Tuệ Oánh. Vừa hay trong lòng đang chất chứa một bụng uất ức không có chỗ xả, hắn liền túm lấy cằm cô ta.

“Đúng là một con yêu tinh quyến rũ, cứ làm đàn ông phải phát điên.”

Thật ra, trước đây hắn sẽ chẳng bao giờ đụng chạm đến đàn bà có chồng. Thế nhưng, không thể phủ nhận, dù Dương Tuệ Oánh không phải quốc sắc thiên hương, cô ta lại rất biết cách làm hắn vừa lòng. Đặc biệt là trong chuyện giường chiếu, cô ta có nhiều thủ đoạn hơn hẳn những cô gái chưa biết mùi đời. Hắn luôn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Dương Tuệ Oánh cũng đã quen với những lời lẽ thô thiển của Dư Thuận. Cô cởi thắt lưng hắn ra, chầm chậm quỳ xuống. Người đàn ông này vẻ ngoài thì đường hoàng, nhưng có lúc nói chuyện lại cực kỳ thô tục, lại còn có thú vui kỳ quặc.

Dư Thuận vẻ mặt hưởng thụ, nhưng trong đầu vẫn đang cân nhắc xem nên dạy dỗ Lục Thời Thâm thế nào để hắn phải cúi đầu nhận lỗi với mình.



Trước kỳ kinh nguyệt, Dương Niệm Niệm trở nên ì ạch, bải hoải. Vừa về đến tứ hợp viện, cô liền rửa mặt rồi ngả dài trên giường, bắt Lục Thời Thâm giúp mình xoa bóp chân cho ấm. Lúc nãy ở chỗ Trịnh Tâm Nguyệt, cô không tiện hỏi, giờ thì không thể kìm lòng được nữa.

“Sao anh biết tên bố của Dư Thuận? Anh cho người điều tra hắn sao?”

Lục Thời Thâm gật đầu, “Phải.”

Dương Niệm Niệm giật mình, trong dạ thoáng bồn chồn. “Anh điều tra thân phận của hắn như vậy, có bị coi là lạm quyền không?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Lục Thời Thâm lắc đầu, “Em đừng lo. Với cấp bậc của anh, những chuyện này là trong phạm vi cho phép. Em là vợ anh, lại là con gái nuôi của thủ trưởng. Thân phận cũng đặc biệt nên là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt.”

Thân phận của anh vốn dĩ đã không tầm thường, cấp bậc lại cao, bản thân anh còn giữ nhiều cơ mật. Nếu phát hiện bất cứ người thân hoặc kẻ nào xung quanh có dấu hiệu đe dọa, hắn có quyền kiểm tra thân thế của đối phương.