Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 409



Dư lão gia tử thấy thằng cháu nội vẫn còn ngoan cố cãi chày cãi cối, thái độ không hề biết hối lỗi, trong lòng càng thêm giận dữ. Ông tức đến mức chỉ vào Dư Thuận, run rẩy nói:

“Những chuyện con làm còn đáng giận hơn cả phạm pháp! Cái chuyện tơ tưởng vợ người, con cũng làm ra được sao? Quả thật là… Khụ khụ…”

Lời nói đến một nửa, Dư lão gia tử giận quá hóa ho khan dữ dội.

Dư Chính Hồng vội vàng trấn an: “Bố, bố đừng nóng giận, bình tĩnh chút đã.”

Dư Tri An cũng với vẻ mặt lo lắng, bưng cái chén sành sứ đưa cho bố mình.

“Bố, bố uống chút nước cho đỡ đã.”

Dư Thuận thấy tình hình không ổn, cũng không dám cãi lại nữa. Ông nội vốn dĩ sức khỏe không tốt, nếu thật sự tức mà sinh bệnh, hậu quả này hắn không gánh nổi. Dù ông nội đã nghỉ hưu, nhưng tiếng tăm và uy tín vẫn còn đó. Nếu ông nội lỡ có bề gì, địa vị của Dư gia ở Kinh Thành chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hắn biết rõ, người ngoài cũng chẳng còn nể nang gì cái danh cậu ấm nhà họ Dư này nữa. Về điểm này, trong lòng Dư Thuận vẫn còn rất rõ ràng.

Đối diện với tất cả mọi chuyện đang xảy ra, Lục Thời Thâm chỉ lạnh mặt im lặng. Hắn không tiếp xúc nhiều với người nhà họ Dư, chỉ biết rằng gia đình họ có tiếng tăm tốt ở Kinh Thành, chỉ riêng Dư Thuận là mang danh công tử ăn chơi. Hắn đã đến đây, vậy thì sẽ không đóng vai người tốt. Chắc chắn phải đòi được một kết quả xử lý khiến hắn hài lòng. Cả đời hắn nguyện vì đất nước mà xả thân, nhưng đồng thời, hắn cũng sẽ bảo vệ vợ mình không để bất cứ ai bắt nạt.

Dư lão gia tử thở dốc một lúc, mãi sau mới lấy lại được hơi. Ông không cho Dư Thuận bất kỳ cơ hội nào để biện minh, giận dữ nói:

“Còn không mau xin lỗi Lục đoàn trưởng!”

Dư Thuận tuy không muốn chọc giận ông nội, nhưng nghe ông chưa nắm rõ ngọn ngành đã bắt hắn phải cúi đầu nhận lỗi, trong lòng vẫn vô cùng ấm ức.

“Ông nội, ông cũng phải cho con giải thích đôi lời chứ? Con thừa nhận mình có chút phóng túng trong đời tư thật, nhưng con với vợ hắn mới gặp nhau dăm ba bận, chưa nói được mấy câu tử tế, sao lại thành ra tơ tưởng vợ người ta? Ông không thể chỉ nghe lời người ngoài mà vội vàng kết tội con như vậy chứ!”

Thấy hắn còn cãi cố, Dư lão gia tử lại tức đến ho sù sụ mấy tiếng.

Dư Tri An nghiêm mặt, tiếp lời: “Không chỉ là lời nói một phía từ Lục đoàn trưởng đâu. Đêm qua Dư Toại cũng về nhà nói chuyện này với tôi rồi.”

Chỉ hai câu nói đơn giản, đã dứt khoát kết tội Dư Thuận. Hắn hoàn toàn không ngờ Dư Toại lại “đâm sau lưng” mình, mặt hắn tái mét, thốt ra lời mỉa mai:

“Theo con thấy, Dư Toại tự có ý đồ xấu, lại đẩy tội danh lên người con! Ai mà không biết ở trường, hắn cứ lẽo đẽo theo Dương Niệm Niệm cả ngày…”

Dư lão gia tử thấy Dư Thuận không những không biết hối cải, lại còn dám đổ oan lên người Dư Toại, đứa cháu ông thương yêu và đặt nhiều kỳ vọng nhất, cơn giận bốc lên, ông lập tức đứng phắt dậy, cầm chiếc gậy chống quất mạnh hai nhát vào lưng Dư Thuận. Dư Thuận không ngờ ông nội lại đột ngột ra tay, hắn cảm giác như xương cốt sắp gãy rời, đau đến méo mặt.

Dư mẫu thấy thế, lập tức chạy tới, vừa định mở lời thì bị Dư Chính Hồng trừng mắt, gằn giọng:

“Tất cả cũng tại bà nuông chiều, mới khiến nó ra nông nỗi này!”

Dư mẫu bị sắc mặt của chồng dọa sợ, lời đến miệng lại nuốt vào, chỉ đành đứng co ro một bên. Tính cách bà vốn yếu đuối, trước mặt chồng và con trai, bà chẳng bao giờ có tiếng nói.

Dư lão gia tử trừng mắt giận dữ, ra lệnh:

“Mau xin lỗi Lục đoàn trưởng, nhận lỗi cho đàng hoàng! Nếu còn không chịu sửa đổi, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với con. Dư gia không có thứ cháu nào làm mất mặt dòng họ đến thế!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ phút này, Dư Thuận mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trong lòng hắn hận đến nghiến răng, nhưng lại không dám cãi thêm nửa lời, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Dư Chính Hồng thấy bố mình đã nói ra lời đó, lập tức quát lớn:

“Còn không mau nhận lỗi đi?”

Dư mẫu sốt ruột, vội vã chạy tới kéo tay Dư Thuận khuyên nhủ: “A Thuận, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau xin lỗi Lục đoàn trưởng đi!”

Dư Thuận nhìn gương mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm của Lục Thời Thâm, tức đến mức nghiến răng ken két. Hắn thầm nghĩ: Cái anh Lục Thời Thâm này quả là đầy mưu mẹo, gây náo loạn cho nhà họ Dư rồi lại thản nhiên như không, ung dung đứng nhìn. Cơn tức ngút trời chợt lắng xuống, hắn bắt đầu suy nghĩ lại, liệu Lục Thời Thâm có bối cảnh gì đặc biệt không, hay là có một nhân vật lớn nào đó chống lưng mà ngay cả Dương Tuệ Oánh cũng không hề hay biết.

Mặc kệ có thật hay không, bây giờ hắn cần phải làm dịu cơn giận của ông nội đã. Nếu thực sự bị đoạn tuyệt quan hệ, ở Kinh Thành này hắn sẽ mất hết vị thế, chẳng còn ai nể nang. Dư Thuận chợt tỉnh táo lại, hắn vội vàng điều chỉnh cảm xúc, không dám cãi cố nữa. Hắn thay đổi thái độ, giọng nói đầy thành khẩn:

“Thủ trưởng Lục, tuy rằng tôi không hề làm chuyện gì quá đáng, nhưng nếu đồng chí đã hiểu lầm, vậy chắc chắn là tôi có chỗ không phải. Tôi trịnh trọng xin lỗi đồng chí, mong đồng chí yên tâm, sau này khi thấy phu nhân đồng chí, tôi sẽ coi như không quen biết, thậm chí không chào hỏi lấy một câu. Mong đồng chí rộng lòng bỏ qua, đừng truy cứu nữa.”

Dư lão gia tử và hai người con trai thấy Dư Thuận chịu nhượng bộ, sắc mặt lúc này mới dịu xuống. Không đợi Lục Thời Thâm lên tiếng, Dư lão gia tử đã nói ngay:

“Thủ trưởng Lục, là do Dư gia chúng tôi quản giáo con cháu không nghiêm. Nếu đồng chí còn chưa hài lòng, cứ việc nói ra. Chúng tôi nhất định sẽ cho đồng chí một lời giải thích thỏa đáng.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thái độ của Lục Thời Thâm dứt khoát: “Cho cháu trai ông rời khỏi Kinh Thành. Trong vòng ba năm, không được quay lại.”

Ba năm sau, Niệm Niệm tốt nghiệp, hắn cũng đã củng cố được địa vị của mình ở Kinh Thành.

Sắc mặt Dư Thuận thay đổi, thét lên: “Lục Thời Thâm, anh đừng quá đáng!”

Rời Kinh Thành ba năm, đến lúc quay về, còn ai nhớ đến cậu ấm nhà họ Dư này nữa? Một khi bạn bè, người thân biết hắn bị đuổi khỏi Kinh Thành, sau này còn mặt mũi nào mà gặp ai?

Dư lão gia tử thấy Lục Thời Thâm đã chịu nhượng bộ, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức bày tỏ thái độ: “Được.”

Mặt Dư Thuận xám xịt, hắn không thể tin được ông nội lại dễ dàng đồng ý đuổi hắn khỏi Kinh Thành như vậy.

Lục Thời Thâm gương mặt vô cảm gật đầu, đứng dậy nói: “Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, tôi xin phép không làm phiền nữa.”

Dư lão gia tử đứng dậy theo, quay sang nói với con trai út:

“Tri An, con đưa Thủ trưởng Lục ra cổng.”

Dư Tri An gật đầu, đi theo Lục Thời Thâm ra ngoài. Ra đến cổng lớn, ông lại một lần nữa xin lỗi vì chuyện của Dư Thuận:

“Thủ trưởng Lục, thực lòng xin lỗi. Đồng chí cứ yên tâm, Dư gia sẽ không bao che con cháu. Nếu đã hứa cho Dư Thuận ra khỏi Kinh Thành, trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ thực hiện đúng lời đã hứa.”

Thái độ của Lục Thời Thâm đối với Dư Tri An dịu giọng hơn nhiều so với Dư Chính Hồng. Hắn hàm ý sâu xa:

“Phá hủy một cây cổ thụ trăm năm, thường chỉ là một con sâu mọt không đáng chú ý.”

Dư Tri An gật đầu đầy vẻ nghiêm túc. Anh cả làm ngành y, cháu trai lại kinh doanh, có thể sẽ không bận tâm đến danh tiếng cho lắm, nhưng bản thân ông là một cán bộ, không thể để lại bất cứ điểm yếu hay tiếng xấu nào. Sau này Dư Toại cũng sẽ nối nghiệp ông, ông phải suy nghĩ cho con trai mình.