Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt xuống đến tầng một, vừa lúc gặp bác quản lí nét mặt đăm chiêu đang chuẩn bị đi lên. Thấy hai cô đi xuống, nét mặt bác mới giãn ra được vài phần, không nói gì mà quay người đi thẳng.
Trịnh Tâm Nguyệt lè lưỡi, nói nhỏ: "May mà chúng ta xuống nhanh, nếu không là bác quản lí lên phòng Tiêu Ngũ 'bắt' người rồi đấy."
Dương Niệm Niệm cũng thấy rờn rợn người: "Bác quản lí này trông dữ hơn bác ở phòng nữ sinh nhiều. Giống như Diệt Tuyệt Sư Thái ấy."
"Diệt Tuyệt Sư Thái là vị nào vậy?" Trịnh Tâm Nguyệt tò mò hỏi. Cô luôn cảm thấy Dương Niệm Niệm thường xuyên bật ra những từ ngữ mới mẻ và thú vị.
Dương Niệm Niệm nói bừa: "Một nhân vật trong tiểu thuyết thôi."
Trịnh Tâm Nguyệt ngạc nhiên: "Bình thường tớ có thấy cậu đọc tiểu thuyết bao giờ đâu!"
Dương Niệm Niệm cười chữa ngượng: "Trước kia thì có."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa bước ra khỏi cổng trường được hơn chục mét, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh: "Dương Niệm Niệm, Trịnh Tâm Nguyệt!"
Hai cô quay đầu lại, nhìn thấy Đổng Thúy Thúy hằm hằm xông tới. Cô ta trừng mắt nhìn các cô gái như thể muốn nuốt chửng. Một người đàn ông da ngăm đen, mày rậm mắt to cũng theo sát phía sau.
"Cậu gọi bọn tớ làm gì?" Trịnh Tâm Nguyệt bực mình hỏi.
Đây không phải trong trường học, hơn nữa lại đang kì nghỉ, người qua lại cũng không nhiều. Đổng Thúy Thúy thấy mình có đàn ông đi kèm, liền dấy lên cái thói cậy quyền bắt nạt.
"Sao các cậu lại nói với bố mẹ Tử Du là tôi quen biết người yêu của Tử Du?"
Đối phương đến không có ý tốt, Dương Niệm Niệm cũng chẳng nể nang gì: "Bọn tớ chỉ nói cậu ở cùng phòng với Mạnh Tử Du, có thể tìm cậu hỏi thăm thôi, chứ có nói là cậu quen biết hắn đâu."
Đổng Thúy Thúy cho rằng Dương Niệm Niệm cố ý hại mình: "Cậu đừng có vòng vo! Cậu coi tôi là đồ ngốc à? Rõ ràng là cậu cố tình đẩy trách nhiệm cho tôi! Cậu đúng là kẻ bụng dạ khó lường!"
Người đàn ông đứng sau Đổng Thúy Thúy dường như thấy đây là cơ hội để phô trương thanh thế, liền hùa theo: "Tôi thấy bố mẹ Mạnh Tử Du nên báo công an, bắt các cô lại thẩm vấn, biết đâu lại moi ra được manh mối đấy chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để ra vẻ anh hùng, hắn ta còn đe dọa: "Tôi nói cho các cô biết, Thúy Thúy là em gái tôi. Sau này nếu ai dám bắt nạt nó, đừng trách tôi không giữ hòa khí!"
Gã đàn ông này trông chẳng đẹp trai chút nào, khuôn mặt lêu nghêu, trán dô, hai chiếc răng thỏ to bè. Mỗi khi nói chuyện, hàm răng trên cứ chìa ra ngoài. Đặc biệt là khi hắn ta làm vẻ mặt hầm hầm, càng trông đáng ghét và xấu xí. Người ta thường có câu, tướng do tâm sinh, nhìn bộ dáng hắn như thế, khẳng định nhân phẩm cũng chẳng ra gì.
Dương Niệm Niệm cười mỉa một tiếng, đánh trúng chỗ yếu của bọn họ: "Tôi cứ tưởng Mạnh Tử Du mắt có vấn đề, không ngờ cậu ta còn thua xa cậu."
Sắc mặt Đổng Thúy Thúy tức thì thay đổi. Cô ta từ trước tới nay vẫn không ưng lời theo đuổi của gã, vì ghét cái bộ dạng của hắn ta. Giờ lại bị Dương Niệm Niệm lấy cái điểm yếu này ra mà chì chiết. Cô ta vội vàng phủi bay mọi liên can với gã đàn ông: "Cậu đừng có nói hươu nói vượn. Tôi và hắn chỉ là bạn học thôi!"
Gã đàn ông cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Dương Niệm Niệm, xấu hổ tột độ, quay ra giận dỗi, tức tối mắng: "Cái con đàn bà lẳng lơ này..."
Trịnh Tâm Nguyệt nghe thấy gã ta sỉ nhục Dương Niệm Niệm, lập tức giận sôi máu, cắt ngang lời hắn, chống tay vào hông, chỉ thẳng ngón tay vào mặt mà gằn giọng: "Cái mồm ăn nói cho đàng hoàng một chút! Đừng để tôi phải ra tay dạy dỗ anh!"
Bị người con gái mình thầm thương trừng mắt mắng mỏ, lại còn bị chỉ thẳng vào mặt đe dọa, gã đàn ông cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta tiến thêm một bước về phía Trịnh Tâm Nguyệt, đôi mắt trừng lên đầy vẻ dữ tợn, vẻ mặt méo mó nói: "Cái con ranh con kia, mày dọa ai hả? Mày..."
"Tao cũng có thể đánh cho mày bẹp dí!"
Trịnh Tâm Nguyệt quật ngay một cú đ.ấ.m vào má gã đàn ông, động tác dứt khoát và nhanh nhẹn, khiến Dương Niệm Niệm cũng phải ngẩn người.
Nửa bên mặt của gã đàn ông tê dại. Hắn ta chửi thề một tiếng rồi định đánh trả, kết quả lại bị Trịnh Tâm Nguyệt tung một cú quăng vai.
Hắn đau điếng, nhe răng nhếch mép. Vừa định bò dậy, Trịnh Tâm Nguyệt đã cưỡi lên lưng hắn, nắm lấy tai mà chất vấn: "Có chịu ngoan không?"
Đổng Thúy Thúy không ngờ Trịnh Tâm Nguyệt lại lợi hại đến thế. Cô ta thầm chửi cái gã đàn anh vô dụng, sau đó thì đánh lén, túm lấy tóc của Trịnh Tâm Nguyệt.
Dương Niệm Niệm cũng nhập cuộc, cố gỡ tay Đổng Thúy Thúy ra. Gỡ hai lần không được, cô liền dùng sức giật mạnh tóc Đổng Thúy Thúy.
Đổng Thúy Thúy đau quá, liền buông tay ra để đánh Dương Niệm Niệm. Cuộc chiến đôi bên bỗng chốc trở thành trận hỗn chiến bốn người. Khi bốn người đang đánh nhau tóe lửa, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn.
"Dừng tay!"