Dương Niệm Niệm thấy thần sắc anh có vẻ không vui, vội vàng an ủi: “Anh đừng lo lắng, Lâm Mãn Chi dẫu có lắm chiêu trò, nhưng em cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Không dám nói là sẽ kiếm được lợi lộc gì, nhưng ít nhất cũng không phải chịu thiệt thòi gì đâu. Anh xem mà xem, buổi chiều em có thể ung dung ở trong phòng ngủ, còn các chị ấy thì phải ra ngoài tập dượt. Thế thì người được hưởng phúc chính là em chứ còn ai vào đây nữa!”
Sắc mặt Lục Thời Thâm bớt căng thẳng đi phần nào. Anh kéo chăn lên, đoạn bảo: “Em lên giường ngồi đi, ngoài trời lạnh buốt thế này, ngồi lâu không vận động dễ bị cước chân đấy.”
Dương Niệm Niệm hừ một tiếng: “Anh đừng chỉ lo cho mỗi em. Anh nhìn xem, môi thì khô nẻ, mặt thì thô ráp. Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, đẹp trai ngời ngời thế này mà để lạnh đến nỗi nứt nẻ hết cả thì uổng phí lắm đấy!”
Cô với tay lấy lọ sáp nẻ trên bàn, chấm một chút rồi xoa đều lên mặt anh, sau đó lại mở lọ dầu hào ra, dùng ngón tay quệt một ít lên môi anh.
Cô vừa xoa vừa ra vẻ mặt dày mà trêu ghẹo: “Môi anh khô ráp thế này, làm môi em chạm vào cũng thấy sờn theo rồi đấy.”
Lục Thời Thâm nghe vậy, khẽ đỏ mặt. Anh vừa định nói gì đó, Dương Niệm Niệm đã ngăn lại: “Đừng nói chuyện, em đang bôi dầu đấy, lỡ dính vào miệng thì sao.”
Anh ngoan ngoãn im lặng, không nhúc nhích, để mặc bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng thoa thoa nắn nắn trên mặt và môi anh. Chờ cô xong xuôi, anh mới bình tĩnh lên tiếng: “Anh ra đơn vị đây, em cứ yên vị trên giường đọc sách.”
Dương Niệm Niệm ngoan ngoãn thoát giày, chui tọt vào trong chăn: “Em biết cách hưởng thụ lắm, chẳng tự làm khổ mình đâu mà anh phải lo. Anh cứ đi làm đi!”
Lục Thời Thâm cúi người, kéo chăn lên đắp kín chân cô cẩn thận, rồi mới rời khỏi phòng.
Anh vừa đi không lâu, Triệu Hữu Được đã mang giấy bút đến cho cô.
Dương Niệm Niệm rảnh rỗi không có việc gì làm, liền nằm trên giường bắt tay vào viết kịch bản, sẵn tiện phác thảo luôn lời thoại cho mình. Sau khi đọc đi đọc lại mấy bận, cô lại tinh chỉnh kịch bản cho thật tinh giản. Thời gian tập dượt không dài, cô sợ viết nhiều lời thoại, tình tiết rườm rà quá thì các quân tẩu khó mà nhớ hết được.
Đến khi sửa xong, trời cũng đã gần đến giờ cơm. Cô vội đi tắm giặt, khi trở về thì thấy Lục Thời Thâm đang ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, chăm chú đọc kịch bản.
Dương Niệm Niệm tươi cười đi tới: “Anh thấy kịch bản em viết thế nào?”
Ánh mắt Lục Thời Thâm thoáng nét tán thưởng, thành thật ngợi khen: “Hay lắm.”
Vở kịch mang tên kể về câu chuyện những người lính nơi tiền tuyến bảo vệ Tổ quốc, còn các quân tẩu ở hậu phương thì tần tảo chăm sóc cha mẹ, con cái, gánh vác việc nhà. Tình tiết và nhân vật được viết dựa trên số lượng người tham gia, có đủ quân nhân, quân tẩu, trẻ con và người già, mỗi nhân vật đều được khắc họa sống động. So với một màn hài kịch thuần túy, vở kịch này có ý nghĩa hơn nhiều, giúp mọi người hiểu thấu sự hy sinh thầm lặng của các quân tẩu ở hậu phương, bởi lẽ, họ cũng là những người phụ nữ kiên cường, vĩ đại.
Dương Niệm Niệm có chút tự hào: “Dĩ nhiên rồi. Viết mấy thứ này đối với em thì dễ như trở bàn tay thôi. Kịch bản hôm nay đã xong, ngày mai em không cần dậy sớm, chiều ngày kia lại đưa cho Lâm Mãn Chi.” Kiếp trước cô đã được xem không biết bao nhiêu tiểu phẩm, phim truyền hình rồi, nên viết một cái kịch bản với cô thì chẳng khác nào ăn bữa cơm vậy.
Lục Thời Thâm đứng dậy, đặt kịch bản ngay ngắn lên bàn: “Ăn cơm trước đã thôi.”
Anh vừa mở hộp cơm vừa nói: “Lát nữa anh phải đến đơn vị trực, sẽ về muộn đấy, em không cần chờ cửa, cứ ngủ trước đi.”
Dương Niệm Niệm đã quen với guồng quay công việc bận rộn của anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cứ yên tâm lo việc của mình đi, không cần bận tâm đến em đâu, em mệt thì sẽ ngủ ngay mà.”
Món thịt xào bí đao hôm nay ở nhà ăn ngon tuyệt, khiến cô bắt đầu mê mẩn những món ăn của đơn vị Kinh Thành này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn cơm xong, Lục Thời Thâm lại hối hả đi làm. Dương Niệm Niệm rửa mặt vội vàng rồi chui thẳng tắp vào trong chăn. Cô không phải cô lười biếng đâu, mà trời rét căm căm mười mấy độ âm, lại chẳng có điều hòa, sưởi nền hay lò sưởi, đúng là quá lạnh lẽo đi thôi.
Ban ngày đã không ngủ, giờ đầu vừa chạm gối, đôi mắt cô đã chẳng mở lên nổi nữa.
Ban đêm, cô đang ngủ mơ màng, chợt cảm thấy tấm chăn lạnh buốt, rồi sau lưng lại ấm áp hẳn lên. Biết Lục Thời Thâm đã về, cô liền xoay người, rúc vào lòng anh. Mắt vẫn còn nhắm nghiền, nhưng bàn tay nhỏ lại không hề ngoan ngoãn, rụt rè sờ lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Sự chủ động của cô đối với Lục Thời Thâm còn mạnh hơn vạn loại tình dược, khiến anh chỉ hận không thể nhào nặn cô vào tận trong xương tủy. Dù hai vợ chồng trẻ kết hôn chưa lâu, chuyện vợ chồng cũng đã làm không ít, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hồng hào, đôi mắt trong suốt tựa suối nguồn của cô, Lục Thời Thâm đều chẳng còn chút sức phản kháng nào.
Sau một đêm quấn quýt bên nhau, sáng hôm sau, Dương Niệm Niệm lại nướng khì trên giường.
Sáng sớm, Từ Ánh Liên đi ngang qua cửa phòng cô, thấy cửa vẫn còn đóng im ỉm, cô ta không khỏi bĩu môi khinh khỉnh. Đúng là đồ lười biếng, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao. Nếu ở nhà chồng, chẳng phải sẽ bị mẹ chồng mắng té tát sao?
Khi đến phòng Lâm Mãn Chi, cô ta không nhịn được mà bắt đầu buôn chuyện: “Vợ Lục đoàn trưởng thật biết hưởng thụ, ngày nào cũng ngủ đến tận trưa. Chắc ở nhà cũng quen cái nết ấy rồi, chẳng sợ bị nhà chồng trách mắng gì sất.”
Lâm Mãn Chi cười nhạt một tiếng: “Chắc là ‘mệt mỏi’ đấy mà!”
Từ Ánh Liên không hiểu ý tứ sâu xa của cô ta, buột miệng đáp: “Ngày nào cũng chẳng làm gì, cũng không đi tập dượt, thì mệt mỏi nỗi gì chứ?”
Vừa thốt ra, cô ta chợt vỡ lẽ ý tứ sâu xa, đoạn bĩu môi: “Người trẻ bây giờ sức khỏe như trâu bò ấy mà. Ở quê chúng tôi mà thế này thì bị người ta cười cho thối mũi mất thôi.”
Lâm Mãn Chi cười khẽ: “Cũng chỉ mới cưới được một hai năm, lại chưa có con cái gì, vợ chồng xa cách lâu ngày gặp nhau nên quấn quýt nhau một chút là chuyện thường tình thôi. Chờ thêm năm, sáu năm nữa, khi có đàn con rồi mà chồng còn cưng chiều vợ như vậy thì mới thật sự đáng nể đấy.”
Từ Ánh Liên bĩu môi: “Em đây thấy khó lắm đấy.” Cô ta tiện thể nịnh nọt: “Có mấy ai làm được như chị đâu, đã ngoài ba mươi rồi mà trông vẫn cứ như cô gái đôi mươi vậy. Đừng nói phó đoàn trưởng Ngụy, ngay cả phụ nữ như em nhìn còn thấy phát mê nữa là.”
Lâm Mãn Chi được lời khen, khóe môi khẽ nhếch lên: “Thôi được rồi, xuống dưới tầng đi thôi! Đến giờ rồi đấy.”
Hai người vừa xuống đến nơi, đã thấy mấy cô quân tẩu đầu phủ đầy sương trắng, thay phiên nhau hắt hơi. Vừa trông thấy Lâm Mãn Chi đi xuống, tất thảy liền bước về phía cô ấy.
Đào Hoa vội vàng mở lời: "Chị Mãn Chi ơi, chị xem, chúng ta có thể dời thời gian tập dượt buổi sáng lại không? Bảy giờ sáng sớm quá, mặt trời còn chưa ló dạng, ai nấy cũng lạnh buốt xương, cứ sổ mũi với hắt hơi mãi thôi."
Tống Phân cũng lấy hết can đảm gật gù: "Dạ chị… hắt xì… buổi sáng trời lạnh thật sự đấy ạ."
Mọi người tập dượt là để đón Tết cho vui, nếu cứ lạnh đến mức lăn ra ốm hết cả thì còn gì là niềm vui nữa?
Lâm Mãn Chi nhíu mày, không cho bất kỳ ai một cơ hội thương lượng nào, trực tiếp từ chối thẳng thừng: "Buổi sáng đầu óc tỉnh táo, là lúc tập dượt tốt nhất. Các chị cứ mặc ấm vào, chịu khó một chút đi. Đến khi nào gần diễn chính thức thì sẽ dời thời gian lại sau. Bắt đầu từ sáng mai, các chị cứ đến tập dượt trước, vận động một lúc là sẽ ấm người ngay thôi mà."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nói xong, cô ấy dẫn theo Từ Ánh Liên và vài người khác đi đến một góc tập hát. Nói là mọi người cùng tập, nhưng thực tình mà nói, Từ Ánh Liên và vài người kia chỉ là nhận vai diễn viên quần chúng mà thôi.
Đào Hoa và Tống Phân nhìn nhau, trong lòng than trời trách đất. Kiểu này thì chắc Lâm Mãn Chi muốn đóng băng họ đến c.h.ế.t mới chịu dừng đây mà!