Lâm Mãn Chi cảm thấy mình vừa nãy chẳng nói điều gì quá lời, cũng không hề chỉ mặt đặt tên ai, vậy mà lúc này lại có chút chột dạ.
Cô ta liếc nhìn Dương Niệm Niệm rồi cất giọng hỏi: “Nghe nói kịch bản của cô đã viết xong, đã mang tới đây rồi à?”
Dương Niệm Niệm đưa tập bản thảo ra, mỉm cười đáp lời: “Đúng vậy, tôi đến để nộp kịch bản.”
Lâm Mãn Chi nhận lấy kịch bản, quay lưng ngồi phịch xuống ghế, thậm chí còn chẳng buồn liếc Dương Niệm Niệm lấy một cái. Cô ta lạnh nhạt nói: “Cô đừng đi vội, cứ đứng đây chờ chốc lát, tôi xem xong kịch bản rồi chúng ta hẵng nói chuyện sau.”
Dứt lời, cô ta bắt đầu lật giở qua loa, hoàn toàn không có ý mời Dương Niệm Niệm vào nhà ngồi nghỉ chân.
Dương Niệm Niệm cười khẩy trong lòng. Đến kẻ ngốc cũng đủ tinh ý mà nhận ra, Lâm Mãn Chi đang cố tình làm khó cô. Cô càng là cái gai trong mắt cô ta, càng chứng tỏ cô càng ưu tú, khiến cô ta có cảm giác bị uy hiếp, sợ bị lu mờ ánh sáng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tập kịch bản chỉ vỏn vẹn ba trang, nhưng khi Lâm Mãn Chi đọc đến trang thứ ba thì bỗng dưng chững lại, giống như bị ấn nút dừng khẩn cấp, hoàn toàn không có thêm động thái nào.
Dương Niệm Niệm thừa biết ý đồ của cô ta, không muốn phí thời gian đôi co nên bèn thẳng thắn đáp: “Chị cứ từ từ mà xem. Tôi xin phép đi trước đây, nếu có gì không hài lòng thì chị cứ tự chỉnh sửa nhé! Tôi chỉ có thể viết được như vậy, bảo tôi sửa thêm cũng bằng thừa thôi.”
Lâm Mãn Chi thấy cô định đi, lúc này mới ngẩng phắt đầu lên, với vẻ mặt của một người đàn bà đang dạy dỗ kẻ dưới cơ, cô ta liền bắt bẻ: “Tôi xem xong rồi. Cái bản thảo này thực sự chẳng ra làm sao. Việc quân tẩu ở nhà trông con, chăm sóc cha mẹ, chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao? Ngay cả không phải quân tẩu thì phụ nữ nào chẳng phải quán xuyến những việc ấy sao?”
“Là một quân tẩu, ý thức phải giác ngộ cao hơn. Không nên tìm đủ mọi lý do để tô vẽ cho bản thân, lại còn cố tình diễn những thứ này để người ngoài nhìn vào lại nghĩ chúng ta sống khổ sở đến nhường nào.”
“Dẫu có vất vả thật, chúng ta cũng không nên để các anh bộ đội hay biết. Chúng ta phải tỏ ra mạnh mẽ hơn trước mặt chồng để họ có thể yên tâm ở đơn vị mà huấn luyện cho tốt, không phải bận tâm vì những chuyện lặt vặt trong gia đình.”
Nói xong, cô ta ra hiệu cho Dương Niệm Niệm cầm lấy kịch bản trở về: “Tôi thấy nội dung này nên được sửa lại. Cứ sửa theo đúng ý tôi dặn, như vậy các anh bộ đội ở đơn vị mới có thể yên tâm mà cống hiến.”
Dương Niệm Niệm cảm thấy tính khí của mình quả thực đã hiền hòa đi nhiều, nhìn thái độ hách dịch của Lâm Mãn Chi mà vẫn không thấy tức giận.
Cô đứng im như phỗng, không hề có ý định nhận lại tập kịch bản, còn cố tình vỗ tay khen ngợi một tràng: “Chị dâu nói hay đáo để! Nhưng khả năng lĩnh hội của tôi còn hạn chế, giác ngộ cũng chưa thể sánh bằng chị. Hay là chị tự tay chấp bút chỉnh sửa kịch bản này đi! Chị sửa ra chắc chắn sẽ được mọi người đón nhận nhiệt liệt hơn nhiều.”
Lâm Mãn Chi thấy Dương Niệm Niệm miệng thì nói xuôi nhưng thực chất lại tỏ vẻ bất hợp tác, sắc mặt liền tối sầm lại.
“Tôi còn phải tập luyện, lấy đâu ra thời gian mà chấp bút giúp cô cái này?”
Dương Niệm Niệm thản nhiên sửa lời cô ta: “Chị dâu nói thế thì thật là sai lầm rồi. Người biểu diễn tiểu phẩm đâu phải tôi, mà người chỉ đạo cũng đâu phải tôi nốt. Sao lại nói là giúp tôi viết kịch bản đây chứ?”
Cô khựng lại một chút, rồi tiếp tục: “Hơn nữa, tôi cũng cần tập luyện. Chị dâu đã luyện tập hai ngày rồi, còn tôi thì chưa được lấy nửa ngày, e là không theo kịp tiến độ mất thôi.”
“Chị nói hay đến thế cơ mà, trong đầu chị hẳn đã có một kịch bản hoàn hảo lắm rồi. Chỉ cần bỏ ra vỏn vẹn một tiếng buổi tối là thế nào cũng viết ra được ngay thôi.”
Lâm Mãn Chi nghẹn họng, chẳng còn lời nào để biện minh. Cái cô Dương Niệm Niệm này miệng thì nói lời đường mật nhưng lại cứ làm trái ý cô ta.
Biểu cảm của cô ta bắt đầu không thể giữ được vẻ đoan trang, đĩnh đạc nữa: “Làm việc phải có đầu có cuối chứ, chẳng lẽ cô định làm ba bữa bỏ bữa sao?”
Dương Niệm Niệm đáp lại một cách rành rọt, đầy lý lẽ: “Chị dâu này, tôi cũng rất muốn làm việc có đầu có cuối, nhưng tôi lại không có năng lực ấy. Mà không có năng lực thì làm sao có thể thể hiện ra được chứ!”
Không để Lâm Mãn Chi có thêm cơ hội để đôi co, cô nói tiếp: “Tôi còn có chút việc cần làm, xin phép đi trước đây.”
Lâm Mãn Chi tức giận đến mức vứt phịch tập kịch bản xuống mặt bàn cái rầm. Cái cô Dương Niệm Niệm này lại dám tỏ vẻ oai phong của vợ đoàn trưởng trước mặt cô ta.
Chẳng lẽ lại nghĩ mình lấy được một ông chồng là đoàn trưởng thì có thể lấn lướt được cô ta sao?
Từ Ánh Liên sau khi trở về phòng thì luôn dỏng tai lắng nghe động tĩnh ở nhà bên cạnh.
Nghe thấy tiếng cài chốt cửa, cô ta liền đoán ngay Dương Niệm Niệm đã rời đi. Cô ta vội vàng chạy bổ xuống dưới nhà, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lâm Mãn Chi thì đoán chắc mẩm rằng hai người vừa gây gổ với nhau.
Trong lòng mừng như mở cờ trong bụng, cô ta cố ý châm chọc để Lâm Mãn Chi thêm phần bực tức: “Chị dâu, kịch bản Dương Niệm Niệm viết thế nào rồi ạ?”
Lâm Mãn Chi đang ôm cục tức trong lòng nên gắt gỏng: “Sao, cô không biết tự mình xem lấy à?”
Từ Ánh Liên biết mình đã đ.â.m phải tổ ong vò vẽ, cười trừ rồi cầm kịch bản lên xem. Cô ta chưa kịp xem xong một trang giấy đã bắt đầu lên tiếng chê bai: “Viết cái gì loằng ngoằng thế này? Em thấy chắc Đào Hoa và Tống Phân chỉ nói dối để nịnh bợ Dương Niệm Niệm thôi. Em nghi ngờ hai người họ thậm chí còn chưa thèm ngó qua kịch bản nữa là. Cứ hô hào là sinh viên, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Chị dâu, nếu chị mà viết thì thế nào cũng hay ho hơn cái này nhiều phần.”
Sợ nịnh bợ không đúng lúc đúng chỗ, Từ Ánh Liên lại càng nói hớ.
Lâm Mãn Chi lúc này đang ấm ức vì việc Dương Niệm Niệm đã dồn cô ta vào thế khó, bắt phải viết kịch bản. Nghe Từ Ánh Liên cũng nói như vậy, cô ta lại càng sa sầm mặt lại: “Miệng cô nói hay đến thế cơ mà, sao không tự mình chấp bút viết một cái hay hơn đi?”
Từ Ánh Liên xấu hổ đỏ mặt, kéo kéo khóe miệng, cười trừ: “Chị dâu ơi là chị dâu, chị lại đùa cợt em rồi. Với cái trình độ hiểu biết của em thì làm sao mà viết được mấy thứ này đây chứ?”
Lâm Mãn Chi thực tâm cũng chẳng muốn chấp nhặt Từ Ánh Liên, chỉ là tiện thể trút bầu tâm sự bực dọc lên người cô ta mà thôi.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần hai giờ, cô ta bực dọc lên tiếng: “Thôi, xuống sân tập đi!”
Từ Ánh Liên lườm nguýt bóng lưng Lâm Mãn Chi. Tập luyện gì chứ? Cả ngày cứ phải chịu đựng cái giọng hát chói tai của Lâm Mãn Chi, cô ta đã muốn rụng rời cả người vì lạnh cóng đây này.
Giá mà biết trước năm nay lắm chuyện phiền hà đến vậy, cô ta đã chẳng thèm về thăm nhà. Thật tình là phiền đến độ muốn phát ốm!
Đào Hoa và Tống Phân vẫn đứng đợi dưới chân cầu thang. Vừa thấy Lâm Mãn Chi khoan thai bước xuống, hai người đã vội vã làm ra vẻ tình cờ gặp mặt mà chào hỏi. Nói được đôi ba câu chuyện, Đào Hoa liền giả bộ kinh ngạc mà “Ồ” lên một tiếng.
“Mãn Chi ơi, sao mặt cô đỏ bừng thế kia? Da dẻ nom cũng khô khan, chẳng còn căng mịn màng như trước. Chắc là mấy hôm nay không chú ý giữ ấm nên bị lạnh cóng rồi phải không?”
Tống Phân cũng thấp giọng phụ họa theo: “Phải đó ạ, em cũng để ý thấy da chị không còn được láng mịn như hồi trước. Chắc là bị gió rét thổi qua, sắp nẻ hết cả rồi ấy chứ?”
Lâm Mãn Chi vốn đang chất chứa bực dọc trong lòng, nay lại nghe lời Đào Hoa nói mặt mình đỏ bừng và da dẻ không còn tươi tắn như trước, liền theo bản năng đưa tay lên sờ má.
Chẳng biết có phải vì ám ảnh hay không, cô ta thực sự cảm thấy làn da mình chẳng còn láng mịn như xưa nữa.
Ngày thường ở nhà cô ta chẳng phải động tay động chân nhiều, con cái đã khôn lớn nên cuộc sống khá an nhàn, làn da luôn được chăm chút cẩn thận, nom trẻ trung hơn hẳn những người cùng trang lứa. Điều này vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của cô ta, thế nên vừa nghe da mình có chuyện, cô ta không khỏi nôn nao, lo lắng.
Cô ta quay đầu lại, nhìn về phía Từ Ánh Liên, hỏi: “Mặt tôi có bị nẻ thật không đó?”
Từ Ánh Liên nhìn kỹ một hồi, giọng điệu có chút không chắc chắn đáp: “Không nẻ đâu, chỉ hơi ửng đỏ thôi.”
Đào Hoa vừa nghe Từ Ánh Liên nói vậy, liền nhanh nhảu tiếp lời: “Mãn Chi này, mặt cô có thấy ngứa không? Mấy ngày nay tai tôi bị lạnh cóng nên ngứa ran, chắc là sắp nứt da đến nơi rồi. Nếu mặt cô mà cũng thấy nóng rát và ngứa thì phải lo mà chăm sóc kỹ lưỡng đấy nhé. Tôi nghe các cụ bảo nếu mặt mũi mà bị nứt da, sau này da sẽ mỏng hơn nhiều, và năm nào trời lạnh cũng tái phát bệnh nẻ cho coi.”
Tống Phân cũng gật đầu lia lịa hưởng ứng: “Đúng vậy đó, chị dâu tôi cũng y chang. Mùa đông năm nào mặt cũng bị lạnh cóng đến mức nứt nẻ, đau rát hết cả ra.”
Lâm Mãn Chi vốn dĩ chẳng thấy mặt mũi mình ngứa ngáy gì, nhưng bị Đào Hoa cứ rỉ rả nói mãi một hồi, cô ta đột nhiên cảm thấy mặt vừa nóng bừng lại vừa râm ran ngứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ lại bị lạnh cóng đến mức nứt nẻ thật sao?
Đào Hoa và Tống Phân thấy Lâm Mãn Chi đang sa sầm mặt mày chẳng nói năng gì, trong lòng không khỏi tủm tỉm cười. Quả nhiên cái chiêu của Niệm Niệm bày ra hiệu nghiệm ghê gớm!
Xem ra, Lâm Mãn Chi đã thực sự cắn câu rồi!
Trên thực tế, Lâm Mãn Chi đúng là đã mắc bẫy thật. Suốt buổi chiều tập luyện, cô ta cứ thế mà mất hết cả tập trung, hát hò cũng lạc cả tông. Giọng cao cố mãi không thể cất lên, cô ta đành lấy cớ cổ họng không được khỏe để kết thúc buổi tập sớm hơn thường lệ. Tiện thể cũng cho Đào Hoa được nghỉ ngơi.
“Thôi, hôm nay đến đây là đủ rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục tập luyện nhé! Tôi thấy mọi người tiến bộ rất nhanh, nên thời gian vẫn còn dư dả. Mấy hôm nay trời lại trở lạnh, thế nên từ mai chúng ta sẽ tập từ chín giờ đến mười một giờ sáng, còn buổi chiều thì từ hai giờ đến ba giờ. Khoảng thời gian này có nắng ấm, đỡ lạnh hơn nhiều.”
Nghe tin không phải thức dậy sớm tập luyện nữa, các chị em quân tẩu ai nấy đều lộ rõ vẻ hớn hở. Đào Hoa và Tống Phân vội vã về phòng thay bộ áo bông dày cộp đang mặc, rồi mừng rỡ chạy đi tìm Dương Niệm Niệm để báo tin vui.
Đào Hoa cười tủm tỉm, nói: “Thật không ngờ đó nha, vừa nghe nói mặt mũi dễ nứt nẻ, Lâm Mãn Chi đã chẳng còn thiết tha gì đến việc tập luyện buổi chiều nữa. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ mà cô ấy đã tự giác cho nghỉ rồi.”
Nói đoạn, Đào Hoa không ngớt lời xuýt xoa khen ngợi Dương Niệm Niệm: “Này em dâu, em đọc sách nhiều có khác, cái đầu óc linh hoạt ghê gớm. Chẳng cần phải đắc tội với ai, mà vẫn khiến Lâm Mãn Chi tự khắc đổi ý định.”
Dương Niệm Niệm khẽ cười khiêm tốn: “Em chỉ là ‘đúng bệnh bốc thuốc’ mà thôi, nghĩ bụng chị Lâm Mãn Chi rất coi trọng dung nhan, nên mới liều lĩnh thử một phen.”
Tống Phân tỏ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ: “Trong cái sân quân khu này, có lẽ chỉ mỗi Lâm Mãn Chi là người sành điệu nhất, lại còn bẩm sinh đã xinh đẹp. Cho nên cô ấy lúc nào cũng để ý đến vẻ ngoài của mình, thậm chí ngay cả khi ở nhà trông coi con cái cũng phải chải chuốt, son phấn cho tươm tất ấy chứ.”
Nói thật lòng, Tống Phân từ tận đáy lòng mình rất ngưỡng mộ Lâm Mãn Chi. Một cuộc sống mà được như cô ấy, mới thực sự là sống có “hương vị”, có màu sắc.
Đào Hoa thẳng thắn buông lời: “Người ta sinh ra đã được hưởng phúc lộc, lại còn lấy được một người chồng vừa giỏi giang lại vừa có địa vị, phận chúng ta làm sao mà so bì cho nổi.”
Dương Niệm Niệm nhận thấy Đào Hoa là người rất chín chắn, tư tưởng lại phóng khoáng. Cô lo các chị ấy vui quá mà lỡ miệng buột lời, bèn sốt sắng nhắc nhở: “Các chị nhớ đừng có lỡ lời kể chuyện này ra ngoài nhé, không khéo chị dâu Lâm sẽ ghi thù chúng ta đó.”
Cô thì chẳng hề sợ sệt gì ở cái sân quân khu này, nhưng lại sợ Đào Hoa và Tống Phân sẽ gặp phải phiền phức. Lời nhắc nhở đã nói ra rồi, nếu hai người còn lỡ miệng thì sau này có chuyện gì cũng chẳng trách được ai đâu.
Đào Hoa liền quả quyết: “Em dâu cứ yên lòng! Ngày thường chị đây tuy có lắm điều thật, nhưng cái gì cần nói thì chị nói, còn cái gì không nên nói thì miệng chị đây coi như bị khóa chặt hai ba ổ luôn vậy.”
Tống Phân cũng gật đầu lia lịa, tỏ ý mình sẽ không dông dài. Các cô đều xuất thân từ nông thôn lam lũ, chồng phải đổ xương đổ máu, đánh đổi cả tính mạng mới có được chút thành tựu như bây giờ, các cô sao có thể vì mình mà làm liên lụy đến tiền đồ của họ được chứ.
Còn lâu nữa mới đến bữa cơm chiều, rảnh rỗi quá đ.â.m ra sinh buồn chán, Đào Hoa và Tống Phân liền nán lại chuyện trò cùng Dương Niệm Niệm. Càng trò chuyện, hai người lại càng tâm đắc với cách nói chuyện của cô. Dương Niệm Niệm nói năng không hề làm dáng, chẳng hề khoe mẽ, cũng chẳng hề mỉa mai đay nghiến người khác như Lâm Mãn Chi. Thậm chí cô còn rất có duyên, thỉnh thoảng nói dăm ba câu khiến hai người cười rũ rượi.
Khi trò chuyện cùng Dương Niệm Niệm, họ cảm thấy rất thoải mái, không cần phải lo lắng câu nào lỡ lời sẽ làm cô phật ý. Mải hàn huyên vui vẻ, thời gian trôi qua cũng nhanh chóng.
Mãi đến khi Lục Thời Thâm đẩy cửa bước vào, Đào Hoa mới giật mình nhận ra đã đến giờ cơm.
“Chào đồng chí Lục đoàn trưởng, đồng chí về rồi à? Mải tám chuyện mà chúng tôi chẳng để ý giờ giấc gì cả. Hai đồng chí ăn cơm đi nhé! Chúng tôi xin phép về đây.”
Lục Thời Thâm gật đầu “ừm” một tiếng đáp lại. Chờ hai người đi khuất bóng, anh mới nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Dương Niệm Niệm đứng dậy, bước đến ôm chặt vòng eo rắn rỏi của anh, ngước đôi mắt long lanh ý cười nhìn thẳng vào mặt anh: “Lâm Mãn Chi đã đổi giờ tập luyện sang buổi sáng từ chín đến mười một giờ, và buổi chiều từ một đến ba giờ rồi đấy.”
Chỉ cần nhìn cô nàng rạng rỡ hẳn lên, Lục Thời Thâm thừa hiểu chuyện này chắc chắn có dính dáng tới cô rồi. Anh rút một tay ra, khẽ vỗ vỗ lưng cô: “Ăn cơm đã, hôm nay có sủi cảo đấy.”
Đôi mắt Dương Niệm Niệm lập tức sáng bừng: “Nhân gì thế?”
Lục Thời Thâm đi đến trước bàn, mở hộp cơm ra, gắp một cái sủi cảo đưa đến bên miệng cô: “Nhân củ cải đấy, mùi vị cũng không tồi chút nào, em nếm thử xem.”
Trong lòng Dương Niệm Niệm vui như nở hoa. Anh quả thực ngày càng biết cách chiều chuộng cô. Cô hé miệng, ăn một miếng, vị sủi cảo quả thật rất ngon.
Cô cười tủm tỉm khen: “Các đầu bếp trong quân khu này tay nghề thật không tệ. Nấu ăn giỏi thế này, về sau mà kiếm vợ thì tha hồ mà chọn ấy chứ!”
Lục Thời Thâm đã quen với những câu nói bâng quơ của cô. Anh kéo ghế ra, đưa cho cô một đôi đũa: “Ngồi xuống ăn đi.”
Dương Niệm Niệm ăn được hai cái sủi cảo, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, bĩu môi hừ một tiếng: “Lâm Mãn Chi nói kịch bản em viết không hay, nói nội dung không đúng với lập trường. Cô ấy bảo kịch bản ấy sẽ chỉ làm các quân nhân thêm vướng bận việc nhà… Tóm lại là cô ấy cho rằng giác ngộ của các quân tẩu phải cao hơn một chút, không được than khổ than mệt.”
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày: “Các quân nhân ở trong quân đội, thời gian làm bạn với vợ rất ít, không thể chăm lo cho gia đình. Gánh nặng trên vai các quân tẩu nặng hơn vợ của những người bình thường là sự thật không thể chối cãi. Quân nhân càng nên nhìn thẳng vào sự thật.”
Dương Niệm Niệm tinh nghịch gật đầu: “Ai mà nói không phải đâu? Mặc dù em làm quân tẩu khá là nhàn, nhưng các quân tẩu khác phần lớn đều khá vất vả. Dù sao các quân tẩu có thể tùy quân cũng chỉ là số ít thôi. Những người không thể tùy quân thì ở nhà phải chăm sóc bố mẹ, con cái, còn phải làm ruộng chăn nuôi, làm việc chẳng hề thua kém đàn ông. Chị dâu Lâm đúng là ‘đứng nói chuyện không thấy đau eo’.”
Nói đoạn, cô lại nghịch ngợm: “Dù sao thì em cũng đã bày tỏ rạch ròi quan điểm của mình rồi, cô ấy đồng ý nhận kịch bản này thì nhận, không muốn thì thôi. Em nhất định sẽ không viết lại một cái kịch bản mới theo yêu cầu của cô ấy đâu.”
Lục Thời Thâm tiện tay gắp thêm hai cái sủi cảo từ hộp của mình sang hộp cơm của Dương Niệm Niệm.
“Ừ, không muốn viết thì không viết, quân đội không có yêu cầu bắt buộc đâu.”
Dương Niệm Niệm vui sướng khôn xiết. Cô gắp một cái sủi cảo đưa đến miệng anh: “Em thích nhất cái tính biết điều, thấu tình đạt lý của anh đấy.”
Cô nghĩ, nhiều gã đàn ông, vì ngại mất lòng thiên hạ, vì muốn giữ cái thể diện hảo hán mà sẵn sàng để vợ mình phải chịu cảnh tủi thân. May mắn thay, Lục Thời Thâm không phải người như vậy.
…
Lâm Mãn Chi trở về phòng liền đứng trước gương soi mãi không thôi. Ngay cả khi chồng về, cô ta cũng chẳng bận tâm.
Ngụy Mịch Thành mở hộp cơm ra, thúc giục: “Hôm nay nhà ăn có sủi cảo, em lại đây ăn lúc còn nóng này.”
Lâm Mãn Chi không thèm nhìn lấy một cái: “Cứ để đấy, lát nữa em ăn.”
Ngụy Mịch Thành nhíu mày: “Ăn cơm xong rồi soi gương không được à? Thời tiết lạnh thế này, sủi cảo để lát là nguội mất đấy.”
Hắn không hiểu soi gương có gì hay, chẳng lẽ cứ soi mãi rồi bản thân đẹp hơn được hay sao?
Lâm Mãn Chi có chút bực bội: “Anh không thể dùng cặp lồng múc cơm cho em sao?”
Hiện giờ các quân tẩu trong sân quân khu đều biết Lục Thời Thâm dùng cặp lồng múc cơm cho Dương Niệm Niệm. Trước đây cô ta khinh thường, chỉ cười cho qua, ai mà chẳng ngọt ngào lúc mới cưới? Có con rồi mà vẫn tốt với nhau mới là tốt thật. Nhưng lúc này, cảm xúc không tốt, trong lòng liền khó chịu.
Sao chồng mình không nghĩ ra cách dùng cặp lồng nhỉ? Lúc nào cũng chỉ biết giục cô ta ăn nhanh lên.
Ngụy Mịch Thành không muốn đôi co với cô ta, liền cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Lâm Mãn Chi giận mà không xả ra được, trong lòng uất nghẹn khó chịu, càng lo lắng mặt mình sẽ bị nứt nẻ. Vì thế cô ta xoay người lại hỏi: “Anh xem mặt em có phải sắp bị nẻ không? Có bị bong tróc không?”
Ngụy Mịch Thành quả thực là một người đàn ông chất phác, chẳng tinh ý chút nào, căn bản không hiểu những nỗi lo lắng rất ‘đàn bà’ của Lâm Mãn Chi. Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn, đáp đại cho xong chuyện: “Trời rét đậm thế này, mặt khô nẻ, bong tróc thì có gì mà lạ đâu?”