Bốn người vừa trò chuyện rôm rả, xe đã rất nhanh đi vào đến nội thành. Bụng Đỗ Vĩ Lập đói meo, đói đến réo ầm ĩ, chỉ muốn tìm ngay một quán ăn để lấp đầy dạ dày.
"Trưa nay mình ăn ở đâu nhỉ?" Hắn vừa lái xe vừa hỏi.
Dương Niệm Niệm ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lên tiếng chỉ đường: "Anh cứ đi thẳng, đến ngã tư thì rẽ trái, đến gần trường tôi có một nhà hàng tên là đấy, đồ ăn ngon lắm."
Đỗ Vĩ Lập cười trêu: "Cái tên quán nghe hay ho thật. Lần sau chắc phải mời lão Trịnh đến đây nếm thử mới được."
Niệm Niệm bật cười khúc khích: "Trịnh Tâm Nguyệt cũng vẫn luôn có ý định đó mà."
"Chậc chậc," Đỗ Vĩ Lập tặc lưỡi, "Con bé lanh chanh đó, giờ ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương mà vẫn còn nhớ đến chú, đúng là hiếm có thật đấy."
Khương Duyệt Duyệt nhanh nhảu tiếp lời, giọng nói ngọt lịm: "Chị Niệm Niệm ơi, chị Tâm Nguyệt thông minh thế còn gì. Anh Tần vừa tốt bụng lại đẹp trai, ai mà chẳng mê mẩn?"
Dương Niệm Niệm nghe thế liền tủm tỉm cười không ngớt. "Cái con bé này, chỉ được mỗi cái dẻo miệng."
Đỗ Vĩ Lập thêm vào: "Nhỏ mà lanh quá."
Dương Niệm Niệm bỗng sực nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Khương Duyệt Duyệt: "À, anh cả của em đã đón Nhược Linh về chưa?"
Khương Duyệt Duyệt gật đầu lia lịa: "Dạ đón rồi ạ, anh ấy còn mang theo một túi lạc rang to tướng nữa. Lúc anh trai với anh Đỗ Vĩ Lập uống rượu còn mang ra ăn đấy ạ."
Niệm Niệm lo lắng Khương Dương uống rượu xong còn lái xe sẽ không an toàn, cô dặn dò: "Em phải để mắt đến hai người đó đấy nhé. Uống rượu xong thì tuyệt đối không được lái xe, say rượu lái xe là phạm luật đấy."
Đỗ Vĩ Lập nghe thế thì không để tâm lắm, chỉ nghĩ cô đang hù dọa con nít.
Duyệt Duyệt thì tưởng Dương Niệm Niệm nói Đỗ Vĩ Lập nên hồn nhiên đáp: "Chị Niệm Niệm ơi, anh Đỗ Vĩ Lập uống rượu xong không lái xe đâu. Lần nào uống xong anh ấy cũng ngủ chung với anh Khương Dương hết ạ."
Dương Niệm Niệm nghe thế hai mắt bỗng sáng rực, trời ơi, cô vừa nghe thấy chuyện gì động trời thế này không biết!
Thấy có trẻ con ở đây, cô cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ lén lút đưa mắt nhìn hai người họ, rồi trong đầu bắt đầu vẽ ra một đống hình ảnh.
Khương Dương thì không nhận ra điều gì bất thường. Với cậu, chuyện này hết sức đỗi bình thường, ở thôn nhà nào chẳng thế, giường không đủ thì anh em ngủ chung một giường là chuyện thường ở huyện.
Cậu chuyển chủ đề, nói về chuyện phế phẩm thu mua, tiện thể kể về việc nghiệm thu ký túc xá. Ký túc xá không cần trang hoàng cầu kỳ, chỉ cần qua cái tết nối điện nước, quét vôi lên tường, phơi chừng một tháng là có thể dọn vào ở. Cù Hướng Hữu cũng đang tranh thủ thời gian nghỉ đông này để chuẩn bị phân phòng cho mọi người. Vì nhà máy mới đi vào hoạt động chưa lâu, vẫn chưa thể áp dụng phương pháp của Dương Niệm Niệm nói, nên sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, ông quyết định sẽ phân nhà ở dựa trên số lượng người trong gia đình công nhân. Nhà đông người thì cấp phòng to, nhà ít người thì cấp phòng nhỏ. Cứ ở tạm như thế đã, đợi vài năm nữa, khi số lượng công nhân tăng lên, sẽ phân phối lại sau.
Xe rất nhanh đã tới . Dương Niệm Niệm dắt tay Duyệt Duyệt đi vào. Vì cô đã đến đây nhiều lần, lại luôn đi cùng những cô cậu thanh niên khôi ngô, xinh xắn nên nhân viên phục vụ đều có ấn tượng sâu sắc. Hôm nay là lần đầu tiên cô mặc váy áo điệu đà thế này, người phục vụ suýt chút nữa không nhận ra, mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhiệt tình mời bốn người vào bàn.
Sau khi gọi món xong, Khương Duyệt Duyệt ghé sát vào tai Dương Niệm Niệm, nịnh nọt: "Chị Niệm Niệm ơi, chú phục vụ bị chị làm cho mê rồi, mắt cứ sáng lên nhìn chị thôi!"
Dương Niệm Niệm nhéo nhéo mũi con bé: "Nói nhăng nói cuội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Duyệt Duyệt ngồi trên ghế, đôi chân đung đưa, nói như thật: "Em nói sự thật mà. Chị không tin thì hỏi anh trai xem."
Khương Dương rất biết cách phối hợp: "Đúng đúng, em nói cái gì cũng đúng hết."
Nghe thế, Duyệt Duyệt lại quay sang Đỗ Vĩ Lập: "Anh Vĩ Lập, anh nói đi!"
Đỗ Vĩ Lập như người vợ giận dỗi, ra vẻ hờn mát: "Cả hai anh em các người đều nói thế rồi, tôi dám không đồng ý chắc? Không đồng ý thì chẳng phải bị hai người xé xác ra à?" Dù sao hắn cũng nhận ra rồi, Dương Niệm Niệm có làm gì, hai anh em này cũng bảo là phải.
Dương Niệm Niệm lấy tay che mũi, nói: "Hình như trong bếp có ai đánh đổ dấm thì phải? Sao tự dưng tôi ngửi thấy mùi chua lè thế nhỉ?"
Đỗ Vĩ Lập giật mình, lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt cô nàng này sắc bén quá, hắn phải cẩn thận hơn mới được. Thật không hiểu, một cô gái mới hai mươi tuổi làm sao đầu óóc có thể lắm mưu mẹo thế?
Đồ ăn ở đúng là rất ngon, mấy người đói bụng nên ăn uống vô cùng ngon miệng. Bữa cơm này tốn hết hai mươi tệ. Niệm Niệm định giành trả tiền, nhưng không ngờ Đỗ Vĩ Lập đã tranh thủ lúc đi vệ sinh thanh toán trước rồi.
Lúc bước ra khỏi quán, Niệm Niệm càng nghĩ càng thấy lạ. Đỗ Vĩ Lập không phải người keo kiệt, nhưng hắn rất thích trêu chọc người khác. Chắc chắn hắn sẽ không tự nhiên mà giành trả tiền ở địa bàn của cô như thế. Cô nhìn hắn với vẻ đầy nghi ngờ: "Anh không phải là có chuyện gì muốn nhờ tôi đấy chứ?"
Đỗ Vĩ Lập lấy tay che ngực, ra vẻ bị tổn thương: "Cô nói thế thì tổn thương lòng người quá. Tôi dù gì cũng là một ông chủ lớn, sắp đến Tết rồi, mời hai cổ đông đi ăn một bữa thì có sao đâu chứ?"
Vừa nghe hắn nói mấy lời sáo rỗng này, Niệm Niệm đã kết luận ngay: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." Ánh mắt cô đảo một vòng, nói một cách dí dỏm: "Nếu không có việc gì thì đi cùng tôi đến cái nhà Tứ Hợp Viện kia xem một chút đi! Khương Dương với Duyệt Duyệt chưa được thấy đâu."
Thực ra thì Niệm Niệm không mang theo chìa khóa, lúc ra ngoài quên không lên lầu lấy.
Đỗ Vĩ Lập nghe vậy, nét tinh ranh trong mắt hắn thoáng hiện. Hắn cười hềnh hệch: "Thôi rồi, chẳng giấu được cô. Tôi nói thật nhé! Lần này ra đây, tôi muốn tậu một căn Tứ Hợp Viện, sau này có dịp về Kinh thành chơi thì cũng có chốn nghỉ chân. Đường sá ở đây tôi không rành, muốn nhờ cô cùng đi đến Cục Quản lý nhà đất xem thử một chuyến."
Dương Niệm Niệm nhướng mày hỏi: "Anh không đi đàm phán dự án nữa sao?"
Đỗ Vĩ Lập nửa thật nửa giả đáp: "Dự án thất bại rồi, mua được căn nhà cũng coi như chuyến đi này không uổng công."
Khương Duyệt Duyệt vạch trần ngay: "Anh nói xạo! Anh làm gì có đi đàm phán dự án nào."
Đỗ Vĩ Lập bất lực giơ hai tay: "Đúng là chưa đi thì đàm phán đã hỏng rồi. Tôi đã trót hứa sẽ đưa hai anh em đến gặp chị Niệm Niệm, làm sao thất hứa được. Thế nên mới lặn lội đến tận đây. Tôi vất vả đưa các người đến một chuyến đường xa, các người đi xem nhà giúp tôi một chút, cũng chẳng thiệt gì đâu, phải không?"
Dương Niệm Niệm coi như đã hiểu ra. Việc dự án thất bại hay không thì chưa rõ, nhưng chuyện hắn muốn mua Tứ Hợp Viện thì là thật rồi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô quay sang nhìn Khương Dương, thúc giục: "Người cũng đã đến tận đây rồi, cậu cũng tậu một căn đi chứ!"
Khương Dương chợt khựng lại. Cậu ngẫm nghĩ, sau này Niệm Niệm có thể sẽ định cư ở đây, cậu hẳn sẽ đến thăm thường xuyên. Có một căn nhà quả thực rất tiện lợi, vả lại giờ cậu cũng có chút của ăn của để dằn túi, liền đồng ý ngay: "Vậy thì hay quá! Chúng ta đi xem quanh nhà chị có căn Tứ Hợp Viện nào bán không, em muốn mua ở gần nhà chị."
Dương Niệm Niệm vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua ở phía bên kia đường. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, chân tay đã nhanh hơn cả đầu óc, lập tức nấp sau lưng Khương Dương.