Không hiểu vì sao Đào Hoa lại vui mừng đến vậy, anh Chu doanh trưởng có chút tò mò hỏi: "Chị Diêm làm gì mà vui mừng đến vậy? Có chuyện gì hay ho à?"
Lục Thời Thâm không chút biểu cảm, lắc đầu đáp: "Tôi không rõ."
Anh Chu doanh trưởng im lặng. Anh biết Lục Thời Thâm không thích tán gẫu chuyện phiếm, nên rất tự giác không hỏi thêm nữa. Cả hai người một trước một sau lên lầu.
Khi Lục Thời Thâm mở cửa bước vào nhà, anh Chu doanh trưởng cố ý liếc mắt nhìn vào bên trong. Nhưng cửa nhà đã đóng lại ngay lập tức, không để anh kịp nhìn thấy bất cứ thứ gì. Anh quay về phòng, vẫn còn không khỏi thắc mắc: "Vợ của Lục đoàn trưởng cũng tới đơn vị lâu rồi, sao ngày nào cũng ru rú trong phòng, không thấy ra ngoài bao giờ nhỉ?"
Từ Ánh Liên lườm hắn một cái, gằn giọng hỏi: "Anh để ý vợ Lục đoàn trưởng làm gì?"
Anh Chu doanh trưởng đặt hộp cơm lên bàn, đáp: "Em không biết đâu, trong đơn vị này có không ít người đang tò mò bàn tán xem vợ Lục đoàn trưởng trông mặt mũi thế nào. Anh tò mò xem một chút thì có làm sao đâu chứ."
Từ Ánh Liên có tính tình vốn hẹp hòi, nghe chồng nói vậy thì càng khó chịu hơn. Cô ta tuôn ra một tràng những lời lẽ không kiêng nể: "Anh tò mò cái gì? Một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi có vợ con rồi, còn tò mò vợ người khác làm gì chứ? Tôi thấy anh nghe nói người ta xinh đẹp nên muốn đi ngắm cho hả hê con mắt đúng không?"
Anh Chu doanh trưởng cũng nổi cáu: "Em nói gì thế? Anh chỉ tò mò thôi, chẳng có ý gì khác. Sao qua miệng em, mọi chuyện lại biến tướng đến vậy?"
Từ Ánh Liên càng thêm bực dọc, cô ta túm lấy tay chồng định lôi ra ngoài: "Được! Anh tò mò phải không? Đi, giờ chúng ta đến thẳng phòng Lục đoàn trưởng, tôi dắt anh đi tận mắt chứng kiến, để anh khỏi phải suy nghĩ lung tung nữa."
Chu doanh trưởng vội vàng hất tay cô ta ra: "Em làm trò gì vậy?"
"Anh không tò mò ư?" Từ Ánh Liên vênh mặt, giọng điệu tỏ vẻ mình hoàn toàn có lý: "Tôi đã dắt anh đi xem rồi, sao anh lại không dám đi?"
"Anh lười nói chuyện với em." Chu doanh trưởng kéo ghế ngồi xuống, mở hộp cơm ra ăn. Hắn không muốn phí lời thêm với người vợ hay ghen tuông này nữa. Phụ nữ mà không biết điều thì quả thực khiến người ta đau đầu, ngoài những lúc ngọt ngào thì ngày thường nói năng chẳng lọt tai được câu nào. Người ta cưới được vợ hiền thục nết na, còn hắn lại rước về một bà hổ dữ, chỉ dám càn quấy trong nhà. Thật là phiền muộn khôn nguôi!
Dương Niệm Niệm ở bên này không hề hay biết vợ chồng Chu doanh trưởng đang cãi vã vì chuyện của mình. Lúc này, cô đang cùng Lục Thời Thâm dùng bữa tối. Vừa ăn, cô vừa liến thoắng kể chuyện Lâm Mãn Chi mua chiếc đồng hồ. Lục Thời Thâm lắng nghe, thỉnh thoảng lại tiếp lời vài ba câu.
Sau khi dùng bữa xong, hắn đứng dậy dọn dẹp hộp cơm: "Anh còn phải lên đơn vị một chuyến, có lẽ sẽ về muộn. Em ngủ sớm đi." Ngày mai là ba mươi Tết, đơn vị vẫn còn một mớ việc vặt vãnh cần giải quyết cho kịp.
"Thế anh đi làm việc nhanh đi, em đợi tắm xong rồi ngủ." Dương Niệm Niệm xoa xoa bụng, bỗng thoáng thấy có vật gì đó rơi vào cửa sổ. Cô bước đến mép giường, vừa thò đầu ra ngoài thì một vật lạnh lẽo, buốt giá rơi vào cổ, khiến cô rùng mình. Cô reo lên mừng rỡ: "Anh Thời Thâm, anh ra đây xem này, mưa đá rồi, sắp có tuyết rơi rồi phải không ạ?"
Lục Thời Thâm nghe tiếng, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống, đi đến bên cửa sổ, tiện tay đóng kín lại: "Ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo ốm."
"Ôi dào, em có yếu ớt đến thế đâu... Hắt xì..." Dương Niệm Niệm ngượng ngùng xoa xoa mũi, xấu hổ chữa lời: "Chắc chắn là có ai đang nhắc xấu em sau lưng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không đợi Lục Thời Thâm nói gì, cô lại giục: "Anh mau đi đơn vị đi! Xong việc sớm thì về sớm, em đi tắm đây, mai còn dậy sớm nữa." Buổi trưa mai cô phải cùng mọi người gói bánh chưng, buổi tối lại lên sân khấu làm MC, bận rộn lắm. Cô tự hỏi không biết tuyết rơi có làm hỏng buổi diễn không.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Thời Thâm lo lắng, đưa tay lên trán cô thăm dò. Thấy cô không sao, hắn mới yên tâm cầm hộp cơm ra ngoài.
Dương Niệm Niệm lấy quần áo tắm rửa rồi đi đến phòng tắm. Phòng tắm ở khu nhà khách là phòng dùng chung, tất cả phụ nữ trong khu này đều tắm ở đây. Vì ngày mai là Giao Thừa, các quân tẩu đều muốn tắm gội sạch sẽ để đón năm mới. Thời tiết ở Kinh Thành rất lạnh, tắm rửa hàng ngày da dễ bị khô nẻ. Bình thường, mọi người chỉ ba bốn ngày tắm một lần, có người kỹ tính hơn thì hai ngày một lần.
Dương Niệm Niệm thích tắm nước ấm. Trừ những ngày đặc biệt, cứ có điều kiện là cô tắm rửa hàng ngày. Sau khi tắm xong, cô sẽ thoa một ít kem dưỡng da.
Khi cô đến phòng tắm, Lâm Mãn Chi và vài cô quân tẩu khác đang ở bên trong. Họ đang bàn xem nếu ngày mai tuyết rơi lớn thì có nên hủy buổi biểu diễn hay không. Vừa thấy Dương Niệm Niệm bước vào, tiếng nói chuyện của họ bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt Dương Niệm Niệm trong phòng tắm. Ngày thường cô ấy luôn khoác chiếc áo khoác lính rộng thùng thình, không nhìn rõ vóc dáng. Giờ nhìn tận mắt, họ mới thấy vóc dáng cô ấy thật thướt tha, nuột nà, những chỗ cần thon gọn thì thon gọn, những chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn. Làn da trắng ngần, mịn màng như thể có thể bóp ra nước. Tất cả các quân tẩu ở đây, không một ai có thể sánh bằng cô. Họ không kìm được mà cảm thán: "Tuổi trẻ đúng là tuyệt thật!"
Vợ phó doanh trưởng Lưu chủ động lên tiếng: "Niệm Niệm này, hôm qua cô mới tắm xong mà? Sao hôm nay lại tắm nữa? Tắm nhiều thế da có bị khô không đấy?"
Dương Niệm Niệm cảm thấy cả người không được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm. Cô quay lưng lại, đáp: "Cũng không sao đâu ạ, bình thường tôi vẫn có bôi kem dưỡng ẩm mà."
Lâm Mãn Chi lúc này cảm thấy trong lòng như có gì đó nghẹn lại. Dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thực, làn da và vóc dáng của Dương Niệm Niệm đúng là hơn hẳn cô ta, khiến cô ta khó lòng mà bì kịp. Tắm nhiều như vậy mà da vẫn đẹp, không biết cô ấy dùng thứ gì. Trong lòng ngứa ngáy, cô ta vờ hỏi: "Cô dùng thứ gì thế?"
Dương Niệm Niệm không giấu giếm, nói thật: "Kem dưỡng da mặt ạ."
Thời đại này, thị trường không có kem dưỡng da toàn thân chuyên dụng, chỉ có loại dùng cho mặt. Cô thường dùng kem dưỡng da mặt để thoa lên người, hiệu quả cũng khá tốt. Tất nhiên, kem chỉ có tác dụng dưỡng ẩm, còn làn da trắng nõn, căng mọng kia là trời sinh.
Một cô quân tẩu reo lên kinh ngạc: "Thế thì tốn biết bao nhiêu là kem chứ!" Ngày thường, cô ấy chỉ dám dùng một chút cho mặt vì sợ lãng phí. Vậy mà Dương Niệm Niệm lại dùng để bôi toàn thân, đúng là phá của!
Lâm Mãn Chi cười mỉa mai: "Một túi kem thì đáng bao nhiêu tiền? Nhà nào mà chẳng dùng được?"
Thì ra kem còn có công dụng này. Mấy ngày nay da cô ta cũng hơi khô, về nhà phải bôi khắp người mới được. Nghĩ thế, cô ta tắm nhanh hơn, xả xà phòng sạch sẽ rồi lau khô người, đi ra khỏi phòng tắm. Những cô quân tẩu khác thấy thế cũng vội vã làm theo, chỉ vài phút sau là ai cũng ra hết.
Trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Dương Niệm Niệm. Cô đang gội đầu thì vợ phó doanh trưởng Lưu quay lại. "Niệm Niệm, có cần tôi đợi cô cùng về không?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Cảm ơn chị, không cần đâu ạ. Chị về nghỉ ngơi đi, kẻo bị cảm lạnh."
Vợ phó doanh trưởng Lưu muốn đi nhưng lại có chút lo lắng, run rẩy hỏi: "Niệm Niệm, cô ở một mình không sợ sao?"