Phương Hằng Phi lo sợ mẹ hắn sẽ làm càn, hắn nghiêm mặt dặn dò:
“Nếu Tuệ Oánh mà đi báo công an, mẹ sẽ phải vào tù, công việc nhà nước của con cũng tiêu tan. Mẹ đừng có mà làm càn, chuyện thằng bé, con sẽ tự lo liệu, mẹ đừng nhúng tay vào.”
Bà Phương chẳng thèm nghe lọt tai: “Con có mưu kế gì hay ho hơn chắc?”
Trong lòng Phương Hằng Phi bực dọc: “Con đang tự nghĩ cách đây mà! Dù sao thì mẹ cũng đừng có đụng vào nó.”
Bà Phương liếc nhìn căn phòng nơi thằng bé đang ngủ say sưa, ánh mắt độc địa lại dấy lên ý nghĩ đen tối.
“Nếu không thể cho nó chết, thì cứ đem bán nó đi, may ra cũng đổi được chút tiền tiêu vặt.”
Phương Hằng Phi thoáng động lòng, hắn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng:
“Thế thì phải nghĩ cách để Tuệ Oánh tưởng đây chỉ là một tai nạn, không thể để cô ta nghi ngờ chúng ta được.”
Bà Phương một bụng những mưu đồ đen tối, những mánh khóe thiếu đạo đức bà ta lại thuộc làu, vẻ mặt dữ tợn nói:
“Chuyện này mà chẳng dễ như trở bàn tay sao? Hai hôm nữa con phải về Hải Thành, lúc đó cứ nói là mẹ đi theo con. Cái con bé Tuệ Oánh đó chắc chắn sẽ nhờ chị dâu nó trông thằng bé. Chị dâu nhà nó một tay trông hai đứa, thế nào mà chẳng có lúc lơ là. Chúng ta chỉ cần tìm cơ hội bế nó đi là xong.”
Phương Hằng Phi thấy cách này khả thi nhưng vẫn còn lo lắng: “Mình đâu phải dân buôn trẻ con chuyên nghiệp, làm sao mà tìm được người mua bây giờ?”
“Con cứ về trước mà dò hỏi xem nhà nào không đẻ được mà muốn xin con nuôi. Nếu có thì bán thằng bé đi. Còn nếu chẳng ai thèm muốn, thì cứ vứt nó ở ven đường, kiểu gì cũng có người nhặt thôi. Cái thứ hoang đó đáng giá là bao nhiêu?”
Lúc này, bà Phương đã hạ quyết tâm sẽ trộm đi thằng bé. Dù con trai có không đồng ý, bà ta cũng sẽ lén lút thực hiện cho bằng được.
Phương Hằng Phi cắn môi: “Được rồi, mẹ nhớ phải cẩn thận đấy, đừng để con Tuệ Oánh kia phát hiện ra bất cứ sơ hở nào đấy.”
Nghĩ đến việc tống khứ cái “thằng con hoang” đó đi, khuôn mặt già nua của bà Phương tràn đầy nụ cười hiểm độc.
“Con về cứ dò la xem nhà nào muốn có thằng bé là được, còn lại đừng bận tâm. Chuyện này nếu có bị vỡ lở ra, mẹ sẽ tự mình gánh vác, không bao giờ kéo con vào đâu. Con là đứa con trai ngoan của mẹ, sau này vinh quang tổ tông đều trông cậy cả vào con đấy.”
Trong đáy mắt Phương Hằng Phi lóe lên một tia tàn độc: “Chỉ cần mẹ đừng để Tuệ Oánh phát hiện ra, ắt hẳn cô ta sẽ chẳng thể nghĩ đến chúng ta được đâu.”
Dù trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng khi nghĩ đến việc có thể tống khứ cái thứ do Dương Tuệ Oánh và gã đàn ông kia sinh ra đi, hắn lại cảm thấy hả hê khôn tả, một cảm giác khoái trá khi trút được mối thù.
So với Phương Hằng Phi, bà Phương lại càng vui vẻ ra mặt. Tâm trạng u uất từ khi đến Kinh Thành đột nhiên trở nên sáng sủa hẳn.
“Sau khi tống khứ thằng nhóc này đi, con cứ dỗ dành con Tuệ Oánh đó về Hải Thành, rồi tranh thủ cho nó mang thai lần nữa. Đợi đứa bé sinh ra thì giao cho mẹ chăm bẵm.”
Phương Hằng Phi lý trí hơn một chút: “Trước tiên cứ giải quyết xong cái chuyện của thằng bé đã. Hai ngày nay mẹ cứ phải tỏ vẻ thương yêu nó, đừng để con Tuệ Oánh đó nhìn ra mẹ ghét bỏ nó.”
Dương Tuệ Oánh thương đứa bé này lắm, nếu nó mất đi, cô ta chắc chắn sẽ đau khổ dằn vặt một thời gian dài, không thể nào nhanh chóng muốn sinh con thứ hai được đâu.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Dương Tuệ Oánh đột ngột đẩy cửa bước vào. Phương Hằng Phi và bà Phương giật nảy mình, không biết cô ta có nghe lỏm được gì không, vẻ mặt chột dạ hiện rõ mồn một trên mặt.
“Sao em lại về đột ngột thế?” Phương Hằng Phi thăm dò hỏi.
Dương Tuệ Oánh lạnh lùng đáp: “Thằng bé ở nhà một mình, em không yên tâm, nên về xem một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, cô liếc nhìn Phương Hằng Phi, hỏi: “Anh làm gì mà mặt mày trông hốt hoảng thế kia?”
Phương Hằng Phi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy phản ứng của cô, chắc hẳn là cô ta không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Anh nói gì kỳ vậy, anh có làm gì khuất tất đâu, chỉ là vừa rồi gọi điện thoại cho ngân hàng. Ông chủ giục anh về sớm, nên anh định hai hôm nữa sẽ về.”
Chẳng đợi Dương Tuệ Oánh nói gì, bà Phương đã chen vào:
“Tuệ Oánh này, dạo này lưng mẹ đau quá, không bế nổi cháu nó, mà ở thành phố mẹ cũng không quen…”
Dương Tuệ Oánh nghe ra ý của bà ta, liền ngắt lời:
“Mẹ cứ về đi! Đằng nào con cũng không trông mong mẹ bế thằng bé hộ đâu. Mẹ ở dơ quá, thằng bé ở gần mẹ lâu ngày không biết sẽ nhiễm bao nhiêu thói xấu nữa.”
Nghe những lời này, bà Phương không hề tức giận, còn hùa theo:
“Đúng đúng, mẹ đúng là không chú ý vệ sinh thật. Chị dâu con đằng nào cũng trông trẻ, chi bằng để nó trông luôn cháu nó. Mẹ thấy nó đủ sữa đấy, có thể cho thằng bé b.ú vài bữa.”
Dương Tuệ Oánh vẻ mặt ghét bỏ ra mặt: “Cái này mẹ đừng lo, con sẽ tìm người giúp việc để chăm thằng bé.” Cô không thể để con mình uống sữa người khác, ngay cả chị dâu cũng không được.
Bà Phương định nói gì đó, thì bị Phương Hằng Phi ngăn lại: “Mẹ à, chuyện này mẹ đừng xen vào, cứ để Tuệ Oánh tự thu xếp là được rồi.”
Lúc này bà Phương mới miễn cưỡng ngậm miệng, trong lòng chửi thầm: một thằng con hoang mà cũng đòi thuê người giúp việc để chăm, đúng là lắm tiền rửng mỡ. Thôi kệ, cũng tốt, dăm ba bữa nữa là tống khứ nó đi được rồi.
Dương Tuệ Oánh vào nhà nhìn thằng bé, thấy nó ngủ rất ngon, tã cũng không ướt, lúc này cô ta mới yên tâm phần nào. Chiều nay cô ta chỉ đi một vòng quanh cửa hàng rồi về luôn, sợ bà Phương nhân lúc cô ta đi vắng mà ngược đãi con. Thằng bé còn nhỏ chưa biết nói, nếu bị ngược đãi cô ta cũng không biết, cho nên tốt nhất là không giao nó cho bà nội chăm. Nếu không, mỗi ngày cô ta ở cửa hàng cũng đứng ngồi không yên.
Thoát khỏi lưỡi hái tử thần quay về, mới sinh được con trai, cô ta vô cùng trân quý đứa bé này. Đời này cô ta chẳng còn thiết tha sinh thêm đứa nào nữa. Về phần nhà họ Phương có con nối dõi hay không, không liên quan gì đến cô ta. Giờ thằng bé đã chào đời, hộ khẩu cũng làm xong, Phương Hằng Phi mà không nghe lời, cô ta sẵn sàng ly hôn bất cứ lúc nào. Trải qua biến cố lớn, cô ta đã hoàn toàn xem thường một kẻ vô tích sự như Phương Hằng Phi.
Dương Niệm Niệm về đến tứ hợp viện, Trịnh Tâm Nguyệt đã nấu xong bữa tối. Món ăn đúng là “món ăn khó nuốt”, may mà có Tiểu Hắc ăn cùng nên thức ăn cũng không lãng phí.
Trịnh Tâm Nguyệt dạo này đang theo đuổi một bộ phim truyền hình đang nổi, mỗi tối cô đều xem đến sau chín giờ mới đi ngủ. Dương Niệm Niệm thì khó lòng chợp mắt, cô lấy sổ sách nhà đất ra xem. Bốn căn tứ hợp viện ở Kinh Thành, một căn nhà kiểu Tây ở Hải Thành và mấy gian nhà xưởng cùng ký túc xá, giờ cô đã trở thành một phú bà có tiếng tăm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Phải vài năm nữa nhà ở thương phẩm mới được xây dựng với quy mô lớn. Bây giờ cô có thể mua thêm một ít trang sức bằng vàng.
Trong lúc Dương Niệm Niệm đang thất thần, chiếc điện thoại trong phòng bỗng vang lên. Cô vội vàng khoác vội chiếc áo mỏng, cô ra nhấc điện thoại.
Vừa mới “A lô” một tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói rầu rĩ của Lục Nhược Linh:
“Chị dâu hai ơi, là em đây, chị ngủ chưa ạ?”
Dương Niệm Niệm cười dịu dàng: “Chị chưa ngủ. Sao em gọi điện thoại muộn thế?”
Lục Nhược Linh không giấu được chuyện trong lòng: “Phong Ích hôm nay đến thăm em, nói chuyện với em về việc xuất ngũ. Anh ấy vẫn còn do dự, không biết xuất ngũ xong sẽ làm gì. Anh ấy muốn đến chỗ chị nhưng lại sợ làm phiền hai người.”
Dương Niệm Niệm cười nói: “Em nói chuyện lại với Phong Ích, hỏi xem cậu ấy có muốn vào xưởng làm không? Cứ đi theo Cù sư phó học nghề ba-bốn năm. Nếu cậu ấy đồng thuận, thì cứ để cậu ấy theo học. Sau khi thành thạo, sẽ điều cậu ấy về Kinh Thành để mở thêm một nhà máy, rồi cho cậu ấy làm xưởng trưởng.”
Sau khi việc kinh doanh ở Hải Thành ổn định, đơn hàng sẽ ngày càng nhiều. Mở thêm một phân xưởng ở Kinh Thành để kiếm tiền trước, sau này khi nhà ở thương phẩm được phát triển toàn diện, cô sẽ dùng số tiền này để mua thêm bất động sản ở các thành phố lớn.