Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 468



Dương Niệm Niệm biết Cù Hướng Hữu không phải người ba hoa chích chòe, nói lời suông. Nếu không có mười phần chắc chắn, ít nhất cũng phải nắm chắc tám chín phần hắn mới dám bạo miệng nói ra như vậy.

Cô suy nghĩ một lát, xâu chuỗi lại tất cả sự tình.

“Nói cách khác, một công ty nước ngoài đặc biệt cử người đến đây để tìm kiếm một nhà máy có thể hợp tác lâu dài. Nhà máy Lần Thịnh không đủ khả năng nhận được mối làm ăn béo bở này, nên muốn mượn tay người khác, nhân cơ hội này làm cho xưởng của chúng ta đóng cửa. Sau đó, hắn sẽ lợi dụng tiếng tăm của anh để cướp lấy hợp đồng và gầy dựng lại sản nghiệp của hắn?”

Cù Hướng Hữu vừa gật gù vừa lắc đầu. “Lưu Thắng đúng là muốn mượn đao g.i.ế.c người, nhưng với những gì tôi hiểu về hắn, có lẽ hắn còn định ‘tá ma g.i.ế.c lừa’, lôi kéo những công nhân cũ về rồi lại tìm cách hất cẳng tôi sang một bên.”

Hắn hiểu rõ, Lưu Thắng sẽ chẳng bao giờ chịu để hắn làm xưởng trưởng.

Dương Niệm Niệm chưa từng tiếp xúc nhiều với Lưu Thắng, nhưng cô tin lời Cù Hướng Hữu. Cô cầm bản hợp đồng trên tay, nghiêm túc nói. “Mối làm ăn này quả thực là miếng mồi béo bở. Bất cứ nhà máy nào nhận được nó cũng có thể một bước phất lên như diều gặp gió.”

Cù Hướng Hữu gật đầu đồng tình. “Chắc chắn có rất nhiều người dòm ngó miếng mồi ngon này, nhưng yêu cầu của bên đối tác rất cao, ở Hải Thành không có nhiều nhà máy đủ khả năng đáp ứng.”

Ngành sản xuất mới chập chững bước vào giai đoạn phát triển, Hải Thành không có nhiều nhà máy lớn hay xưởng đúc. Lần Thịnh là một trong số ít đó, nhưng giờ thì họ đã mất đi lợi thế cạnh tranh, hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi.

Dương Niệm Niệm quyết định rất nhanh gọn. “Anh Cù, nếu anh tin rằng mình có thể làm tốt, thì chúng ta cứ mạnh dạn thử sức một phen.”

Nghe cô nói, trong lòng Cù Hướng Hữu dâng lên một luồng xúc cảm mạnh mẽ. Dù hắn không phải bà chủ, chỉ là một người quản lý, nhưng đây là nhà máy mà hắn đã dày công gây dựng bằng tất cả tâm huyết. Hắn rất muốn giúp Dương Niệm Niệm phát triển nó ngày càng lớn mạnh. Điều khiến hắn cảm kích hơn cả là từ đầu đến cuối, Dương Niệm Niệm chưa từng nghi ngờ hắn.

Hắn vừa xúc động vừa gật đầu. “Được! Lần này về tôi sẽ liên hệ với Lưu Thắng, bảo hắn thu xếp gặp mặt với người phụ trách bên phía công ty kia. Nhưng khi ký hợp đồng, cần có mặt của cô.”

“Được, ngày mai tôi không vướng bận việc học, chúng ta đi tìm luật sư trước, nhờ họ xem xét kỹ lưỡng bản hợp đồng, phòng khi có vấn đề gì bất trắc.”

Dương Niệm Niệm cũng có chút phấn khích, nhưng cô không để tiền bạc làm cho hoa mắt. Hai người họ đều không phải chuyên gia, nếu muốn ký một hợp đồng lớn như vậy, tuyệt đối phải thận trọng. Cô nhẩm tính, bản hợp đồng này trị giá ít nhất năm mươi triệu đồng, có thể đảm bảo nguồn lợi nhuận dồi dào cho nhà máy trong vòng năm năm tới. Năm mươi triệu đồng vào những năm 80 là một con số khổng lồ, đủ để cô trở thành nữ doanh nhân lớn nhất ở Hải Thành.

Trịnh Tâm Nguyệt thấy hai người đã bàn bạc xong, cười phá lên nói. “Nghĩ đến cảnh Lưu Thắng phát hiện ra mình bị lừa, tôi thấy thật hả hê trong lòng. Chúng ta đi tổ chức một bữa cơm mừng cho ra trò đi?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khóe miệng Dương Niệm Niệm cũng không kìm được mà nhếch lên một nụ cười. “Anh Cù, tôi biết một quán ăn có món ăn mang hương vị rất đặc trưng, tôi dẫn anh đi nếm thử.”

Cù Hướng Hữu thật sự đói bụng, không chút do dự. Ba người cạn chén trà rồi cùng nhau rời khỏi sân.

Dương Niệm Niệm dẫn Cù Hướng Hữu đến nhà hàng Hải Thiên Nhất Sắc, tiện thể gọi thêm Dư Toại và Tiêu Ngũ từ trường tới cùng chung vui. Đã lâu rồi mọi người không gặp, coi như dịp này cùng quây quần ăn uống.

Trong lúc chờ món, Trịnh Tâm Nguyệt nghĩ Dư Toại quen biết nhiều người nên lấy làm tiện miệng hỏi. “Học trưởng, nhà cậu có ai làm luật sư không? Niệm Niệm muốn tìm luật sư giúp xem hợp đồng.”

Dư Toại cười. “Ôi chao, có chứ, anh rể tớ chính là luật sư.”

Tiêu Ngũ phụ họa thêm, “Đúng thế, các cậu tìm đúng người rồi. Anh rể của Dư Toại là luật sư Thẩm Thông, nổi tiếng là một luật sư tài ba ở Kinh Thành.”

Dương Niệm Niệm thấy ngại vì việc lớn việc nhỏ đều phải cậy nhờ Dư Toại, nhưng thấy Trịnh Tâm Nguyệt đã mở lời, Dư Toại lại có người quen thân, cô cũng không còn khách sáo nữa mà hỏi một cách lịch thiệp.

"Học trưởng, em muốn tìm một luật sư xem giúp bản hợp đồng với công ty nước ngoài. Anh rể anh làm ở văn phòng luật nào vậy? Em sẽ đến với tư cách khách hàng."

Đến lúc đó, cô sẽ chi trả chi phí đầy đủ, như vậy Dư Toại cũng không phải khó xử. Tìm được một luật sư đáng tin cậy đã là may mắn, cô không muốn lợi dụng mối quan hệ này. Luật sư càng có tiếng tăm, thời gian của họ càng đáng quý.

Dư Toại không hề thấy phiền. "Sáng mai anh đưa các em đến nhé? Anh rể anh là người khiêm tốn, quan hệ của anh em bọn anh cũng khá tốt. Việc nhỏ này, anh chỉ cần nói với anh ấy một tiếng là được. Hơn nữa, tìm người quen để xem hợp đồng cũng yên tâm hơn nhiều."

Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, cô mỉm cười nói. "Lại phải làm phiền anh rồi."

Dư Toại đáp nhẹ nhàng. "Không có gì đâu, anh cũng tiện thể đến thăm anh ấy luôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa dứt lời, người phục vụ đã bưng khay đồ ăn lên. Trịnh Tâm Nguyệt nhiệt tình mời mọi người dùng bữa. Trong bữa tiệc, Cù Hướng Hữu cảm ơn Dư Toại và Tiêu Ngũ vì đã giúp đỡ anh khi bố nằm viện. Anh nghe em gái và Dương Niệm Niệm nhắc đến những việc này và đều khắc ghi trong lòng.

Khi bữa ăn kết thúc, anh định đi trả tiền thì phát hiện Dương Niệm Niệm đã đi thanh toán lúc ra ngoài vệ sinh.

Mấy người đi ra khỏi nhà hàng, trời đã tối mịt. Cơn gió đêm thổi qua se se lạnh, Dương Niệm Niệm rùng mình, nổi hết da gà. Cô xoa xoa cánh tay. "Tháng tư rồi mà trời vẫn lạnh cứa da!"

Cô quay sang hỏi Cù Hướng Hữu. "Anh Cù, Hải Thành giờ còn lạnh không ạ?"

Cù Hướng Hữu cũng thấy hơi lạnh. Anh kéo cao cổ áo. "Hải Thành không lạnh như ở đây, buổi trưa có người đã mặc áo cộc tay rồi."

Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến ngã tư, Tiêu Ngũ và Dư Toại trở về trường. Để tiện cho sáng hôm sau, Cù Hướng Hữu ở lại phòng khách trong tứ hợp viện.

Sáng hôm sau, Dư Toại đã đến sớm. Đi nhờ người xem hợp đồng chỉ là việc nhỏ, không cần quá đông người. Trịnh Tâm Nguyệt còn đang ngủ say, Dương Niệm Niệm cũng không đánh thức cô ấy. Dư Toại dẫn Dương Niệm Niệm và Cù Hướng Hữu đến văn phòng luật sư.

Ở quầy tiếp tân là một cô gái ngoài hai mươi, khuôn mặt trắng trẻo, mắt to mày rậm, trông tươi tắn, có duyên. Thấy có khách đến, cô mỉm cười tiến lên đón tiếp. Chưa kịp nói, Dư Toại đã mở lời trước.

"Chúng tôi tìm luật sư Thẩm."

"Xin lỗi, xin mời mọi người ngồi ghế sofa đợi một lát, uống chút trà nhé? Luật sư Thẩm vẫn chưa..."

Lời nói đến đây, cô liếc thấy có người bước vào cửa, lập tức gọi to. "Luật sư Thẩm, vị tiên sinh này tìm anh!"

Nghe vậy, mấy người quay lại, thấy Thẩm Thông đang xách một chiếc cặp tài liệu bước vào. Anh mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, toát lên vẻ sang trọng nhưng khiêm tốn.

Dư Toại chủ động chào. "Anh rể."

"Dư Toại?" Thẩm Thông ngạc nhiên. "Sao cậu lại đến đây?"

Dương Niệm Niệm thầm nghĩ: Giọng nói này thật truyền cảm, không đi làm phát thanh viên thì thật đáng tiếc.

Dư Toại không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề. "Bạn học của em muốn nhờ anh xem giúp một bản hợp đồng."

"Luật sư Thẩm."

Dương Niệm Niệm và Cù Hướng Hữu cùng lúc chào.

Ánh mắt Thẩm Thông dừng lại trên người Dương Niệm Niệm, đáy mắt anh lướt qua một tia kinh ngạc, rồi gật đầu. "Mời mọi người vào văn phòng nói chuyện."

Ba người theo Thẩm Thông vào văn phòng. Văn phòng của anh rất rộng rãi, bên trong có một chiếc ghế sofa da màu đen dài, vừa nhìn đã thấy đắt tiền. Có thể có một văn phòng bề thế như thế này trong văn phòng luật, chứng tỏ anh không chỉ có chút danh tiếng tầm thường. Dương Niệm Niệm không khỏi ngầm đánh giá lại thân phận của Thẩm Thông.

"Anh rể, đây là bạn học của em, Dương Niệm Niệm, còn đây là chú Cù Hướng Hữu, xưởng trưởng xưởng đúc Hải Thành." Dư Toại chủ động giới thiệu.

Thẩm Thông gật đầu, không nói nhiều lời khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề. "Mọi người muốn tôi xem bản hợp đồng nào?"

Cù Hướng Hữu vội vàng lấy bản hợp đồng từ trong túi ra. Dương Niệm Niệm nhận lấy và đưa cho Thẩm Thông, cô giải thích ngắn gọn. "Đây là hợp đồng đặt hàng của một công ty đúc ở nước ngoài. Họ muốn tìm một nhà máy ở Hải Thành để hợp tác lâu dài. Xưởng chúng tôi đang có ý định hợp tác với họ, nhưng sợ người nước ngoài có nhiều mánh khóe, gài bẫy, nên muốn nhờ anh xem giúp xem có cái bẫy nào trong này không."

Thẩm Thông chú ý đến những cử chỉ nhỏ giữa Cù Hướng Hữu và Dương Niệm Niệm, anh không khỏi đánh giá cô vài lần. Nghe cô dùng từ "cái bẫy" để miêu tả hợp đồng, anh không nhịn được mà bật cười.

"Cô gái này thật có ý tứ." Lần đầu tiên anh nghe thấy có người dùng cách này để hình dung một bản hợp đồng.