Đỗ Kế Bình bối rối, chột dạ đáp: “Tôi… tôi chỉ cho chúng nó ăn thịt thôi.”
Người phụ nữ gằn giọng, mặt mũi dữ tợn: “Ai cho cô cho chúng nó ăn thịt? Chúng nó nhỏ như thế, có thể ăn đồ cay như vậy sao?”
Hai đứa trẻ bị mẹ quát, sợ hãi không dám khóc to, chỉ nức nở, miệng mím chặt.
Đỗ Kế Bình cảm thấy tủi thân vô cùng, rõ ràng là cô có ý tốt cho bọn trẻ ăn thịt, sao lại bị trách mắng thế này?
Hoàng Phỉ Phỉ cũng bị thái độ của người phụ nữ dọa sợ, nói thầm một câu: “Cô sao lại không hiểu lòng tốt của người khác vậy? Kế Bình thấy con cô khóc đòi ăn thịt nên mới đút cho đấy thôi.”
Người phụ nữ nghe vậy, trực tiếp hất đĩa thịt xào ớt lên mặt bàn: “Nhà ai mà không ăn nổi thịt hả? Cần cô bố thí sao? Trẻ con nhỏ thế này, có thể ăn đồ cay như vậy ư? Cô lớn như vậy rồi mà không có đầu óc à?”
Hoàng Phỉ Phỉ thấy đĩa thịt bị hất đổ, tiếc đứt ruột: “Chúng tôi cũng đâu có cố ý, cô hất đổ đồ ăn của chúng tôi làm gì?”
Người phụ nữ đáp: “Tôi không bắt các người bồi thường tiền thuốc men đã là may mắn lắm rồi.”
Đỗ Kế Bình lớn chừng này, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nhất là Dương Niệm Niệm đã từng nhắc nhở cô, nhưng cô lại không nghe. Lúc này, mặt cô đỏ bừng, cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, định đứng dậy bỏ đi.
Chủ quán ngăn cô lại: “Này, ai trả tiền đây?”
Hoàng Phỉ Phỉ có chút không phục: “Đồ ăn bị bà ta hất đổ, chúng tôi còn chưa ăn, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi trả tiền?”
Chủ quán vẻ mặt khó xử: “Đồ ăn là các cô gọi, còn mâu thuẫn giữa các cô thì tự giải quyết. Tiền thì các cô phải trả.” Ông là người buôn bán, mở quán cơm, chứ đâu phải nha môn xử án.
Đỗ Kế Bình móc tiền trong túi ra, đếm đủ đưa cho chủ quán.
Hoàng Phỉ Phỉ vẫn ấm ức: “Chúng tôi chưa ăn miếng nào!”
Đỗ Kế Bình chỉ muốn nhanh chóng rời đi: “Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, cô quay người đi ra ngoài, Hoàng Phỉ Phỉ lườm người phụ nữ một cái rồi chạy nhanh theo Đỗ Kế Bình.
Thấy hai người đi rồi, người phụ nữ cũng không còn hung hăng nữa, kéo hai đứa trẻ ngồi xuống, cầm đũa gắp hết thịt trên mặt bàn vào đĩa, rồi bảo chủ quán lau bàn, sau đó bưng cơm lên, ăn ngon lành.
Thịt cá, thịt heo, một chút cũng không lãng phí.
Trịnh Tâm Nguyệt xem mà há hốc mồm, đây là cái kiểu gì vậy? Sao còn mặt dày ngồi ăn nữa?
Đợi đến khi hai cô ăn cơm xong vừa ra khỏi cửa hàng, cô may mắn nói: “Trời ơi, may mà tớ nghe lời cậu, không thì có phải rước một đống phiền phức vào người không, đến cả cơm cũng chẳng ăn nổi?”
Dù cô có thể đánh thắng người phụ nữ kia, nhưng cô không muốn làm như vậy trước mặt hai đứa trẻ.
Dương Niệm Niệm nhún vai: “Thế nên mới nói, gặp chuyện như thế này, nếu không được mẹ đứa bé cho phép, tuyệt đối không được tự ý cho trẻ con ăn. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì phiền phức lắm.”
Cô không cho trẻ con ăn, một là vì cảm thấy cá diếc nhiều xương không hợp với trẻ con, hai là vì món thịt xào ớt quá cay, nhiều đứa trẻ không quen ăn được. Hơn nữa, từ những kinh nghiệm kiếp trước cô đã biết không ít chuyện như vậy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Trịnh Tâm Nguyệt gật đầu lia lịa: “Đỗ Kế Bình thật là ngây ngốc, cậu đã nhắc rồi mà cô ấy vẫn làm bừa.”
“Kệ cô ấy đi, chúng ta đi dạo cửa hàng quần áo thôi. Tớ cũng muốn mua một bộ đồ mới, tuần sau đi thăm anh Thâm.”
Dương Niệm Niệm kéo Trịnh Tâm Nguyệt đến một cửa hàng ở góc phố. Vừa chuẩn bị xem quần áo, cô liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Tâm Nguyệt kêu lên: “Ối, có em bé này.”
Tôn Lệ Vinh vốn đang định tiếp khách, nghe thấy tiếng con khóc, vội cười giải thích: “Con nhà tôi đói rồi, các cô cứ tự nhiên xem nhé, tôi cho nó b.ú một lát.”
Dương Niệm Niệm nói: “Chúng tôi tự xem được rồi, cô cứ cho con b.ú đi!” Cô vốn dĩ không thích chủ cửa hàng đứng bên cạnh chèo kéo, chào bán.
“Vậy được, các cô cứ xem từ từ, thích thì có thể vào trong rèm thử đồ,” Tôn Lệ Vinh bế con đến ngồi trên ghế phía sau quầy, vén áo lên cho con b.ú mà chẳng hề e ngại ai.
Em bé được cô nuôi rất bụ bẫm, mặt béo tròn, nhưng không được sạch sẽ lắm, có một lớp cứt trâu dày cộp trên trán, đã chuyển sang màu đen.
Lúc này, điện thoại trong tiệm đột nhiên reo lên. Tôn Lệ Vinh đưa một tay ra nhấc ống nghe, còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói lo lắng của chồng đã vang lên từ đầu dây bên kia:
“Dương Dương không thấy đâu rồi, thằng bé có đến chỗ em không?”
Tôn Lệ Vinh đảo mắt, thản nhiên nói: “Một đứa trẻ bé tí, chưa biết lật mà đã mọc cánh bay đến chỗ em được à? Có khi nào bị Tuệ Oánh bế sang cửa hàng bên đó không?”
Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt nghe thấy hai từ Dương Dương, động tác sờ quần áo khựng lại, hai cô nhìn nhau đầy ẩn ý.
Trong lòng họ đều thầm nghĩ:
Dương Tuệ Oánh rốt cuộc đã mở được mấy cửa hàng chi nhánh rồi nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ, Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt lại nghe Tôn Lệ Vinh vẫn tiếp tục than vãn qua điện thoại: “Vậy thì mau báo cảnh sát đi chứ còn chần chừ gì nữa! Mẹ anh với anh ngày nào cũng chê em đẻ con gái, giờ thì biết đẻ con gái tốt thế nào rồi chứ? Đẻ con gái ít nhất sẽ không bị bọn buôn người dòm ngó…”
Chưa đợi cô ta nói hết câu, chồng cô ta đã cúp máy cái rụp. Tôn Lệ Vinh bực tức lầm bầm rủa ráy mấy tiếng.
Dương Niệm Niệm thấy vậy, nhanh chân bước tới, buông lời khách sáo: “Tôi vừa nghe cô ta nói có đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc phải không? Con nhà ai vậy, thật đúng là ác ôn. Người lớn mà cũng chẳng tránh khỏi, huống hồ là trẻ con.”
Tôn Lệ Vinh lúc này không hề lo lắng, trái lại còn thấy hả hê ra mặt: “Là con của em chồng tôi đấy.”
Cô ta hừ một tiếng: “Tôi thấy đáng đời lắm, đúng là quả báo nhãn tiền. Tôi sinh con gái, cả nhà họ chê bai, ngày nào cũng gọi con gái tôi là của nợ. Còn thằng con trai của em chồng tôi thì họ nâng niu, quý như vàng như ngọc vậy.”
“Người giúp việc đã thay đến hai, ba lượt, chê người ta hầu hạ không tốt rồi đuổi đi. Bây giờ thì hay rồi đấy, người giúp việc mới còn chưa kịp tìm được, đứa bé đã bị chính bà mẹ chồng tôi để lạc mất.”
Dù sao cũng chẳng phải là em gái ruột, Tôn Lệ Vinh càng nói càng hăng, vạch trần hết những chuyện buồn phiền của Dương Tuệ Oánh.
“Tôi nói cho mà nghe, em chồng tôi ấy, cứ như con hồ ly tinh vậy, rất giỏi chuyện câu dẫn đàn ông. Đứa bé này không phải con của chồng cô ta đâu, bố đứa trẻ bị bắt vào tù rồi. Cô ta có thai với người khác, sau đó chẳng biết vì lý do gì mà lại chia tay. Gần đây lại còn cặp kè với một ông đàn ông đã bốn, năm chục tuổi. Giờ thì hay rồi, đứa bé mất, lại chẳng ai làm phiền cô ta nữa…”
Dương Niệm Niệm nghe đến đó, gần như đã chắc chắn đứa bé bị mất tích chính là con của Dương Tuệ Oánh. Người phụ nữ mà Tôn Lệ Vinh đang nhắc tới chắc chắn là vợ của Dương Trụ Thiên. Cô không ngờ anh trai cùng mẹ khác cha của mình lại tìm được vợ, mà lại còn có con nhanh đến vậy. Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên không tầm thường.
Cô đảo mắt một vòng, khéo léo "đánh tiếng": “Tôi thấy trong trường hợp này, nhất định phải để cảnh sát điều tra kỹ lưỡng chồng của cô ta. Đứa bé không phải con ruột của chồng, không chừng chính hắn ta đã bắt cóc nó đi đấy.”
Tôn Lệ Vinh sửng sốt, ngờ vực nói: “Không thể nào đâu? Chồng cô ấy làm việc ở ngân hàng Hải Thành cơ mà.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm đáp: “Có khi chỉ là trò lừa bịp che mắt thiên hạ thôi. Cô nghĩ xem! Đứa bé đang ngủ say trong nhà, làm sao người ngoài có thể tự tiện lẻn vào nhà bế đi được? Chắc chắn là người thân cận ra tay.”
Tôn Lệ Vinh nghe cũng thấy có lý, nhưng cô ta chẳng có ý định xen vào chuyện này.
“Con trai của cô ta mất đi thì chồng tôi với bà mẹ chồng tôi mới biết thương con gái tôi. Tốt nhất là không tìm được thì càng tốt.”
Dương Niệm Niệm cạn lời, tiếp tục khuyên nhủ: “Không thể nghĩ như vậy được. Nếu cô đưa ra một ý kiến hữu ích, cô sẽ là người có công lớn với gia đình. Còn nếu để họ tự tìm được đứa bé, thì đâu có liên quan gì đến cô nữa.”