Ngày hôm sau, Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt dậy thật sớm để đi học. Đến trưa, khi ăn cơm ở căng-tin, họ tình cờ gặp Đỗ Kế Bình. Cô ta chỉ liếc nhìn Dương Niệm Niệm một cái rồi bưng khay cơm đi về phía bàn của Hoàng Phỉ Phỉ.
Trịnh Tâm Nguyệt liếc sang bàn của Đỗ Kế Bình, thì thầm: “Tớ cảm giác Đỗ Kế Bình có vẻ không ưa chúng ta thì phải.”
Dương Niệm Niệm không để bụng, cười đáp: “Không ưa cũng là chuyện thường tình thôi. Dù sao chúng ta cũng đã lỡ chứng kiến chuyện không mấy hay ho của cô ấy rồi.”
Trịnh Tâm Nguyệt cảm thấy những gì Dương Niệm Niệm nói luôn có lý. Ai mà không thích Niệm Niệm thì cô cũng chẳng ưa người đó. Thế nên, cô đã hạ quyết tâm không có chút thiện cảm nào với Đỗ Kế Bình.
Cuối tháng tư, thời tiết dần nóng lên, nhiều nữ sinh bắt đầu diện váy, khiến cả khuôn viên trường rộn ràng sức sống tuổi trẻ. Dương Niệm Niệm vẫn giữ phong cách giản dị, kín đáo như trước, chưa bao giờ chưng diện cầu kỳ. Mãi cho đến sáng thứ Bảy, cô mới thay chiếc váy kẻ ca-rô mới mua để chuẩn bị đến thăm Đoàn trưởng Lục. Dáng người cô mảnh mai, chiếc váy nhấn eo giúp tôn lên vẻ yểu điệu, mềm mại.
Để hợp với chiếc váy, cô còn cố tình tết hai b.í.m tóc rồi búi cao gọn gàng sau gáy thành hai búi tròn. Kiểu tóc này cùng với làn da trắng nõn càng khiến cô trông thật ngọt ngào, duyên dáng làm sao.
Trịnh Tâm Nguyệt cứ đi vòng quanh Dương Niệm Niệm, vẻ mặt khoa trương ôm lấy má: “Ôi chao! Niệm Niệm này, cậu mặc chiếc váy này xinh xắn quá đi. Anh Lục mà thấy cậu ăn vận thế này, chắc chắn sẽ ngẩn người ra cho mà xem!”
Dương Niệm Niệm cũng có chút mong chờ biểu cảm của Lục Thời Thâm khi thấy mình, cô cười khúc khích: “Kiểu tóc này của tớ chắc chỉ hợp búi thế này thêm vài năm nữa thôi. Chờ sau này tốt nghiệp, sinh con rồi thì không còn phù hợp nữa.”
Cô nhìn đồng hồ đã gần tám giờ sáng: “Thôi, cậu và Tiểu Hắc ở nhà ngoan nhé. Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu lười nấu thì ra hàng ăn tạm bữa cũng được.”
Trịnh Tâm Nguyệt giờ nấu ăn đã khá hơn nhiều, ít nhất cũng biết ước lượng muối cho vừa miệng.
“Cậu đừng lo cho tớ, đi nhanh đi thôi!” Trịnh Tâm Nguyệt giục.
Dương Niệm Niệm ngắm mình trong gương thêm lần nữa rồi xách theo một chiếc túi vải nhỏ ra khỏi nhà. Cô vừa ra đến bến xe chưa được mấy phút thì xe buýt đã tới.
Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ lại bắt gặp Đỗ Kế Bình trên xe.
Đỗ Kế Bình suýt nữa nghĩ mình bị hoa mắt, nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm hai lần để xác nhận không nhầm người, rồi lập tức quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Dương Niệm Niệm ngồi ở hàng ghế ngay phía sau Đỗ Kế Bình. Suốt dọc đường, Đỗ Kế Bình không hề quay đầu lại. Khi xe buýt đến trạm, cô ta thấy Dương Niệm Niệm vẫn còn trên xe thì sững sờ, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Đi được một đoạn trên con đường chính dẫn vào doanh trại, cô ta quay đầu lại thấy Dương Niệm Niệm vẫn đi theo sau mình thì dừng bước, cảnh giác hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Tuy không sợ Dương Niệm Niệm, nhưng bị người lạ bám theo thế này, cô ta cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Dương Niệm Niệm cười nhạt: “Cô hiểu lầm rồi, tôi cũng đến thăm người nhà trong doanh trại.”
“Người thân của cô ở trong bộ đội?” Đỗ Kế Bình nửa tin nửa ngờ. “Là người thân nào vậy?”
Dương Niệm Niệm vừa định nói, thì phía sau có người buột miệng kêu lên đầy kinh ngạc: “Kế Bình?”
Dương Niệm Niệm đỡ trán, đúng là ra đường không xem ngày đẹp mà. Đụng phải Đỗ Kế Bình đã đành, giờ lại gặp cả Lâm Mãn Chi nữa.
Lâm Mãn Chi bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt hai người: “Kế Bình, đúng là em thật à? Chị cứ tưởng mình nhìn nhầm.”
“Chị Lâm,” Đỗ Kế Bình thay đổi thái độ hoàn toàn so với lúc nãy, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Dương Niệm Niệm cũng không mặn không nhạt chào: “Chị dâu Lâm.”
Lâm Mãn Chi khựng lại, lúc này mới chú ý tới Dương Niệm Niệm. Trước đó Dương Niệm Niệm luôn quay lưng về phía mình, lại thêm sự chú ý của cô ta chỉ dồn vào Đỗ Kế Bình nên không để ý. Hôm nay cô ta đã chải chuốt kỹ càng, nhưng khi đứng cạnh Dương Niệm Niệm thì lập tức trở nên nhạt nhòa, bỗng chốc có chút chẳng còn thiết tha vào doanh trại nữa.
Vì vậy mà vẻ mặt Lâm Mãn Chi cũng lộ rõ sự không vui: “Thật là tình cờ, cô cũng đến thăm người thân à.”
Không đợi Dương Niệm Niệm nói, cô ta đã nói tiếp lời: “Chúng ta lần này có ba người. Lát nữa có gặp xe của bộ đội cũng e rằng không đủ chỗ. Hay là cứ đi bộ thêm một đoạn nữa đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm không nói gì, thản nhiên cất bước đi thẳng về phía trước.
Lâm Mãn Chi và Đỗ Kế Bình cố tình đi chậm lại, giãn khoảng cách với Dương Niệm Niệm ra vài mét.
“Chị Lâm, cô ấy là người nhà của ai vậy? Em chưa từng thấy bao giờ,” Đỗ Kế Bình tò mò hỏi.
Lâm Mãn Chi nhìn Dương Niệm Niệm ăn vận lộng lẫy, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi khó chịu: “Là vợ của Đoàn trưởng Lục đấy. Tết vừa rồi em không về đơn vị nên không biết chứ, cô ấy nổi danh lắm. Trong cả doanh trại này, có ai mà không biết tiếng cô ta đâu. Vợ của Đoàn trưởng Lục đây đặc biệt thích làm mình làm mẩy.”
Đỗ Kế Bình đã từng nghe bố nhắc đến vị Đoàn trưởng Lục này, chỉ biết anh ta trẻ tuổi và tiền đồ xán lạn, nhưng không ngờ vợ anh ta lại là Dương Niệm Niệm.
Thấy Đỗ Kế Bình không nói gì, Lâm Mãn Chi nhịn không được hỏi: “Sao em lại quen cô ấy?”
Đỗ Kế Bình đáp: “Cô ấy là đàn chị của em ở trường.”
Cô không ghét Dương Niệm Niệm, nhưng vì chuyện bữa trước mà mỗi khi gặp lại đều thấy ngại, nên cũng không sao có thể có được thiện cảm. Tuy nhiên, cô lại rất thích gu ăn vận của Dương Niệm Niệm. Chưng diện ở ngoài đẹp thế này, ở trường lại giản dị, cứ như hai người khác nhau vậy.
Đỗ Kế Bình chưa từng nghe ở trường nói chuyện chồng Dương Niệm Niệm là đoàn trưởng bộ đội, có lẽ là cô ấy không muốn khoe khoang chăng? Nhờ suy đoán này mà cô có thêm chút thiện cảm với Dương Niệm Niệm.
Ngón tay Lâm Mãn Chi siết chặt lại ngay tức thì. Dương Niệm Niệm hóa ra lại là sinh viên Kinh Đại, thảo nào lại thích làm trò như thế.
Tâm trạng không tốt khiến vẻ mặt cô ta trở nên cau có.
Hôm ấy, may mắn cũng chẳng mấy mỉm cười với cô. Đi gần nửa chặng đường dài mới vớ được một chiếc xe nhà binh chạy ngang qua. Vì xe chật, một chiến sĩ đã tình nguyện xuống đi bộ, nhường lại chỗ trống cho Dương Niệm Niệm.
Vừa đặt chân đến doanh trại, ba người họ liền được sắp xếp vào khu nhà khách, các phòng đều nằm kề nhau trên tầng hai.
Bữa trưa đã qua, nhà bếp cũng không còn cơm, may mà Dương Niệm Niệm đã chuẩn bị sẵn ít thức ăn khô mang theo. Cô an nhiên ngồi trong phòng, thong thả dùng bữa.
Mãi đến chiều tối, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Dương Niệm Niệm nôn nao mở cửa phòng, thốt lên: “Lục…”
Lời vừa bật ra đã nghẹn cứng nơi cuống họng.
Ngụy Mịch Thành thấy cánh cửa sát vách bỗng choàng mở, cũng theo bản năng dừng phắt bước chân, quay đầu nhìn lại. Hắn thoáng sững sờ. Thoáng thấy nụ cười trên môi Dương Niệm Niệm chưa kịp tắt, hắn liền đoán được có lẽ cô đã nhận nhầm người.
“Cô Niệm Niệm?” Ngụy Mịch Thành hỏi.
Dương Niệm Niệm hoàn hồn, vội vàng thu lại vẻ mặt, ngượng nghịu gọi một tiếng: “Phó đoàn trưởng Ngụy.”
Ngụy Mịch Thành đáp: “Đoàn trưởng đang ở phía sau, lát nữa sẽ tới ngay.”
“À, vâng,” Dương Niệm Niệm đáp, rồi đóng cửa phòng lại.
Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh của Lâm Mãn Chi cũng bật mở. Thấy chồng mình đang đứng sững trước cửa phòng Dương Niệm Niệm, cô ta liếc xéo một cái rồi đanh giọng nói: “Đến cả ông xã mình mà cũng không nhận ra hay sao?”
Ngụy Mịch Thành vẻ mặt ngượng nghịu bước về phía cô, khẽ trách yêu: “Em lại nói vớ vẩn gì thế?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lâm Mãn Chi trừng mắt nhìn hắn, đoạn quay người ngồi phịch xuống giường: “Em nói sai sao? Hay là anh thấy cô ả kia ăn diện lộng lẫy quá, đến nỗi ngay cả vợ mình mà cũng chẳng buồn nhìn tới nữa?”
Ngụy Mịch Thành lo vách tường không cách âm tốt, không dám lớn tiếng cãi vã. Hắn đóng sập cửa lại rồi khẽ nhắc nhở vợ: “Em đừng có không đâu lại đi gây chuyện vặt vãnh.”
Lâm Mãn Chi vốn đã trang điểm tươm tất, định bụng sẽ cùng chồng trải qua vài ngày ngọt ngào, ôn hòa, nhưng từ khi bắt gặp Dương Niệm Niệm, ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô ta chẳng thể nào dập tắt được.
“Em không có chuyện gì lại đi gây sự sao? Hay là anh chê em đã lớn tuổi, nhan sắc tàn phai, không bằng mấy cô sinh viên đôi mươi tuổi đầu?”