Dương Niệm Niệm vừa bước chân về đến căn nhà tứ hợp viện, Trịnh Tâm Nguyệt đã vội vàng chạy tới, níu chặt cánh tay cô, giọng nói đầy hăm hở.
“Niệm Niệm, cậu có đọc báo không? Thằng bé con nhà Dương Tuệ Oánh quả thật bị chính người chồng của cô ta bán đi rồi. Trời đất ơi, sao mà cái gã đó độc ác đến vậy chứ, ngay cả con ruột của mình mà cũng không buông tha? Chuyện người lớn thì cứ giải quyết với nhau, ai lại lôi trẻ con vào làm gì chứ?”
Ở nhà, Trịnh Tâm Nguyệt thường đặt mua báo, nhưng ngày thường cũng chẳng mấy khi sờ tới. Hôm nay rảnh rang, cô mới giở vài tờ báo cũ ra xem, không ngờ lại đọc được một tin tức kinh động đến thế này.
Dương Niệm Niệm trầm ngâm phân tích: “Dương Tuệ Oánh làm ra được nhiều tiền, mẹ con nhà Phương Hằng Phi lại chẳng dám đắc tội trực tiếp với cô ta, nhưng lại căm ghét thằng bé, sợ nó lớn lên sẽ tranh giành gia sản, thế nên mới nảy lòng độc ác, bán quách thằng bé đi cho rảnh nợ ấy mà.”
Tuy rằng chưa thấu hiểu cặn kẽ suy nghĩ của Phương Hằng Phi, nhưng cô cũng đoán trúng đến tám chín phần. Với những ai biết chuyện thì chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra ngay.
Trịnh Tâm Nguyệt phẫn nộ nói tiếp: “Gieo nhân nào gặt quả ấy, bọn chúng đúng là đáng đời lắm! Tốt nhất là tống vào tù hết cả đi, đừng bao giờ thả ra nữa thì hơn!”
Dương Niệm Niệm không muốn nói mãi về chuyện của Dương Tuệ Oánh, cô liền khéo léo đổi sang chuyện khác.
“Hôm qua, lúc tớ đi xe buýt đến quân khu, lại gặp Đỗ Kế Bình. Cô ấy cũng đi thăm người nhà, đúng là trùng hợp ghê, lại còn ngồi cùng chuyến xe với tớ nữa chứ.”
Trịnh Tâm Nguyệt tròn xoe mắt, hết sức ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao? Con bé đó có làm khó dễ gì cậu không?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không hề, ngược lại cô ấy còn khá dễ chịu nữa là đằng khác.”
Hai cô gái trò chuyện thêm một lát, Trịnh Tâm Nguyệt bỗng kêu đói bụng, kéo tay Dương Niệm Niệm rủ đi ăn mì tương đen.
Tại Đồn Công An.
Ông Phương sau khi hay tin, liền vội vã cùng đứa cháu trai lớn đang học cấp ba của mình tức tốc đến Kinh Thị. Hai ông cháu bận rộn như con thoi, chạy khắp nơi mà vẫn chẳng đâu vào đâu, gặp không biết bao nhiêu là trở ngại. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của một văn phòng luật sư, họ mới được gặp bà Phương đang bị tạm giam.
Vừa thấy mặt, ông Phương đã không nén được giận dữ mà chất vấn: “Bà chẳng phải nói là đi Hải Thành thăm thằng Hằng Phi à? Sao giờ lại bị bắt cùng với nó thế này?”
Mấy ngày nay, bà Phương ăn không ngon ngủ không yên, trong người đã bức bối khó chịu, vừa nhìn thấy chồng liền ra vẻ oan ức, bắt đầu kể lể: “Tất cả là tại con tiện nhân Dương Tuệ Oánh kia đã báo công an bắt tôi với thằng Hằng Phi đấy! Nó đúng là cái đồ sao chổi, thằng Hằng Phi nhà ta dính dáng đến hai chị em nó đúng là xui xẻo tám đời không hết….”
Bà Phương cứ thế thao thao bất tuyệt, một mực cằn nhằn chửi bới con dâu, chẳng nói được một chút thông tin hữu ích nào cả. Luật sư Vương, người phụ trách vụ án, đành phải cắt ngang lời bà ta.
“Thời gian có hạn, bà nói những thông tin có ích đi.”
Bà Phương trợn trừng mắt nhìn luật sư Vương: “Ông là cái quái gì mà xen vào chuyện nhà tôi?”
Ông Phương vội vàng giải thích: “Đây là luật sư tôi mời đến, anh ấy có thể giúp bà và thằng Hằng Phi minh oan cho vụ này.”
Nghe nói là luật sư, bà Phương lập tức đổi thái độ, bắt đầu than vãn ỉ ôi.
“Trời đất ơi, ông trời phải giúp đỡ dân đen này làm chủ lẽ phải chứ! Mau thả tôi ra đi, tôi oan ức lắm!”
Luật sư Vương khẽ nhíu mày: “Bà cứ kể rõ sự việc là được. Tôi là luật sư, không phải công an, tôi nào có quyền thả bà ra.”
Nghe ông ta chẳng có chút quyền lực nào, bà Phương lại một lần nữa thay đổi thái độ, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí.
“Con Dương Tuệ Oánh cái đồ rách rưới, lén lút ở bên ngoài với thằng đàn ông khác, đẻ ra đứa con hoang. Con trai tôi bị oan ức, bất đắc dĩ mới phải đem đứa bé đó bán đi. Ông nói xem, cái đứa con hoang do nó đẻ ra mà lại bắt nhà chúng tôi phải nuôi là thế nào? Nếu vợ ông mà ngoại tình, đẻ con ra rồi bắt ông nuôi, thì ông có chấp nhận được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hơn nữa, một đứa con hoang, nó còn chưa thành hình thành người, thì khác gì một con vật chứ? Ở quê tôi, nhiều nhà vứt bỏ con cái đầy ra đó, có sao đâu cơ chứ? Tôi vứt cháu nội của chính tôi thì có liên quan gì đến mấy ông hả? Mấy người không phải là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đó sao?”
Bà Phương hoàn toàn không nghĩ đây là chuyện lớn. Bà ta cho rằng đây là chuyện gia đình, người ngoài không nên xen vào.
Sắc mặt luật sư Vương nghe càng lúc càng sa sầm xuống. Đây đúng là một bà già vừa ngang ngược vừa chẳng hiểu pháp luật là gì. Đến tận bây giờ vẫn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc mình gây ra.
Hắn nghiêm mặt nói: “Hành vi của hai mẹ con bà đã cấu thành tội danh buôn bán trẻ em, đây là trọng tội phải chịu án tù giam. Việc thoát tội là không thể, chỉ có thể tìm cách giảm nhẹ hình phạt. Đứa bé ở đâu? Nếu tìm được đứa bé thì khả năng được giảm án sẽ cao hơn rất nhiều.”
Bà Phương cứ nghĩ công an chỉ bắt bà ta để dọa dẫm vài ngày. Bây giờ nghe luật sư nói vậy, đầu óc bà ta choáng váng, cảm tưởng như trời đất quay cuồng sụp đổ.
“Ngồi, ngồi tù sao? Ông không phải đang dọa nạt tôi đấy chứ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ông Phương nghe chuyện nghiêm trọng đến thế thì sốt ruột không thôi, hận không thể tóm lấy bà Phương mà đánh một trận.
Ông ta gào lên: “Bà không vào tù thì còn làm gì nữa? Công an còng tay bà đến đây chẳng lẽ để chơi à? Mau nói đứa bé ở đâu!”
Bà Phương như bị sét đánh ngang tai, đờ đẫn, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ. Một lát sau, bà ta như đã đưa ra một quyết định nào đó, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cay độc.
“Dương Tuệ Oánh cả đời đừng hòng tìm được thằng bé ấy! Tôi là người đã bán thằng bé, ông cứ nói với công an là tôi làm một mình, đừng làm phiền Hằng Phi, tôi sẽ thế chỗ nó mà chịu tội!”
Khó khăn lắm con trai bà mới thi đỗ đại học, tuyệt đối không thể ngồi tù. Chỉ cần Hằng Phi ra ngoài, sinh cho Dương Tuệ Oánh một đứa con khác, thì bà ta đi tù cũng cam tâm. Vì con trai mình, đi tù cũng chẳng nề hà!
Luật sư Vương thấy không thể nói lý lẽ được với bà Phương, đành bỏ cuộc, quay sang nói với ông Phương: “Đi gặp con trai ông đi!”
Ông Phương lúc này cũng chẳng còn mong làm cách nào để đưa vợ ra, chỉ muốn cứu lấy đứa con trai độc nhất của mình. Ông ta cực khổ nuôi con khôn lớn, nếu con trai xảy ra chuyện thì ông ta sống cuộc đời còn lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Khi gặp Phương Hằng Phi, nhìn thấy con gầy xọp cả người, trông phờ phạc, suy sụp thấy rõ, lão Phương đau thắt ruột gan, hốc mắt đỏ hoe.
Ông ta nghẹn ngào trách móc: “Con hồ đồ quá! Sao con lại làm cái chuyện tày đình như vậy? Con ăn học bao nhiêu năm mà sao lại chẳng hiểu pháp luật bằng người mẹ thất học của con?”
Ông Phương cũng chỉ mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc sau khi nói chuyện với luật sư Vương. Ông ta biết, chuyện này nào phải bà vợ ông muốn đứng ra nhận hết tội là xong. Công an đã có đủ bằng chứng, chứng minh Phương Hằng Phi cũng dính líu vào chuyện buôn bán trẻ em nên mới bị còng tay.
Phương Hằng Phi cũng hối hận, nhưng gã biết giờ có nói gì cũng đã muộn màng. Nhìn thấy người đàn ông đi cùng bố, kẹp cặp tài liệu dưới cánh tay, hắn đoán đó là luật sư.
Hắn hỏi: “Tôi sẽ bị xử án bao nhiêu năm tù?”
Luật sư Vương nói: “Không thấp hơn ba năm. Mẹ cậu không chịu nói ra tung tích đứa bé. Nếu cậu hợp tác với công an, tìm lại được thằng bé, tôi có thể giúp cậu giảm án.”
Phương Hằng Phi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, nên cảm xúc vẫn còn tương đối bình tĩnh. Nhưng khi nghe thấy ít nhất phải ngồi tù ba năm, gã cũng không kìm được. Nước mắt tuôn rơi lã chã, hắn nói với bố: “Bố đừng tốn công mời luật sư cho con nữa. Con ngồi tù bao lâu cũng cam lòng. Con sẽ chẳng khai ra chút gì với công an đâu. Dương Tuệ Oánh cả đời này đừng hòng tìm thấy con trai của cô ta!”
Đây là sự trả thù cay độc hắn dành cho Dương Tuệ Oánh. Dù có được giảm án mà ra ngoài sớm, tiền đồ của hắn cũng coi như tiêu tan. Không một cơ quan, xí nghiệp nào muốn thu nhận hắn. Dương Tuệ Oánh cũng sẽ chẳng đời nào muốn sống chung với hắn thêm nữa. Cả cuộc đời hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tất cả là do một tay Dương Tuệ Oánh đẩy hắn vào bước đường này. Hắn đã bị hủy hoại thì Dương Tuệ Oánh cũng đừng mong sống yên ổn. Hắn muốn Dương Tuệ Oánh vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy con trai mình.
Hắn hối hận. Đáng lẽ ra lúc đó hắn không nên mềm lòng, mà phải nghe lời mẹ, làm cho thằng bé biến mất tăm, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp, cũng không dính dáng gì đến hắn. Nếu nghe lời mẹ, để mẹ g.i.ế.c thằng bé thì ít nhất hắn cũng chẳng phải nhúng tay vào, không liên quan gì đến hắn.