Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 488



Mã Tú Trúc nào còn tâm trí mà nghe lọt tai những lời Dương Niệm Niệm nói nữa, treo điện thoại xong liền vội vã chạy một mạch về nhà. Về đến sân, bà ta ngồi phịch xuống, hai tay đập đùi bành bạch, nước mắt không chảy nhưng tiếng gào thì vang vọng khắp gian nhà chính.

“Ối trời ơi, có chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi…”

Quan Ái Liên và Lục Khánh Viễn đang ăn cơm trong nhà bếp, nghe tiếng động lạ thì hoảng hốt buông bát đũa chạy ra.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Lục Quốc Chí từ gian nhà phía đông bước ra, cau mày, lớn giọng hỏi: “Có chuyện thì nói, sao lại hét toáng lên như thế?”

Mã Tú Trúc ngẩng đầu, lườm chồng một cái. “Chuyện này mà ông biết thì chắc ông còn gào to hơn cả tôi ấy chứ!”

Quan Ái Liên nôn nóng: “Mẹ, mẹ nói nhanh lên đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Mã Tú Trúc sụt sịt, đưa tay quệt ngang nước mũi: “Nhược Linh… nó sinh một đứa con gái…”

Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Lục Quốc Chí trừng mắt nhìn vợ: “Sinh được con gái thì cũng là phúc rồi, sao lại không tốt? Phong Ích sắp xuất ngũ rồi, nó cũng đâu phải cán bộ ăn lương nhà nước, sau này sinh thêm một đứa con trai nữa không phải là được sao? Bà khóc cái gì?” Cùng lắm là phải đóng thêm tiền phạt mà thôi.

Mã Tú Trúc gào lớn hơn: “Sinh cái gì mà sinh nữa? Chân của Phong Ích bị cụt rồi! Còn không biết là cụt đến đâu, không biết sau này cái chân ấy có còn dùng được nữa không!”

“Cái gì?”

Lục Quốc Chí giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Quan Ái Liên và Lục Khánh Viễn cũng c.h.ế.t sững, trợn tròn mắt.

Quan Ái Liên nóng như lửa đốt: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao chân lại cụt được?”

Mã Tú Trúc nói như thể chuyện ấy rõ rành rành ra đó: “Còn sao nữa! Chắc chắn là lúc làm nhiệm vụ nguy hiểm nên bị thương rồi!” Bà ta thấy ba người vẻ mặt bàng hoàng, liền bắt đầu đổ lỗi. “Tôi đã nói rồi, cái thằng Lý Phong Ích ấy tướng mạo trông chẳng ra dáng đàn ông gì cả, nhà lại ở tận xa xôi hẻo lánh, chẳng có gì khá giả! Thế mà lúc đầu tôi bảo mấy người không cho Nhược Linh cưới, mấy người cứ khăng khăng đòi tôn trọng ý kiến của nó! Bây giờ hay chưa? Con bé mới sinh ra thì nó đã cụt mất một chân! Sau này Nhược Linh một mình phải gánh vác hai mẹ con nhỏ, biết sống ra sao đây? Theo tôi thì ly hôn quách cho rồi! Cứ để đứa bé lại cho nhà chồng, Nhược Linh về nhà mình tìm lấy tấm chồng khác lành lặn mà nương tựa!”

Trước đây cũng từng nháo chuyện một lần rồi, bây giờ có thêm một lần nữa thì cũng chẳng khác gì nhau.

Lục Quốc Chí là người đứng đầu gia đình, ông vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhìn thẳng vào vợ mà nói: “Quân đội chắc chắn sẽ có bồi thường thỏa đáng. Bà đừng có lo chuyện ruồi bu linh tinh nữa.” Nói rồi, ông quay sang con trai cả: “Ngày mai con đi mua hai vé tàu, cha và mẹ con sẽ đi Hải Thành thăm nó một chuyến.”

Lục Khánh Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Cha, con cũng đi luôn nhé!” Em gái sinh nở, em rể lại gặp chuyện, là anh cả, hắn không thể không có mặt. Cho dù em gái không bận tâm, thì hắn cũng không yên lòng.

Lục Quốc Chí gật đầu đồng ý: “Được.”

Mã Tú Trúc thấy mọi người không ai để ý đến lời bà ta nói, liền bật dậy, định cãi lại thì Lục Quốc Chí đã lên tiếng: “Bà mau đi chuẩn bị đồ đạc đi, mang nhiều quần áo vào, ở lại bên đó một thời gian để chăm sóc cho Nhược Linh và cháu.” Ông lại nói tiếp với Lục Khánh Viễn: “Con ra chuồng gà bắt lấy hai con gà mái già, buộc cẩn thận rồi mang đi tẩm bổ cho Nhược Linh.”

Nghe nói phải mang gà đi, Mã Tú Trúc lập tức nhảy dựng lên như đỉa phải vôi: “Tôi xem đứa nào dám đụng tay vào gà của tôi! Mấy con gà mái già đấy tôi còn để dành cho nó đẻ trứng kiếm tiền! Nhược Linh nó sinh con, chẳng phải là phải để bà mẹ chồng nó mang gà đến mà tẩm bổ sao? Tôi là mẹ nó, nuôi lớn con gái xong lại còn phải phục vụ nó ở cữ à? Mà còn phải dâng không hai con gà mái già đi à?”

Lục Quốc Chí thấy vợ đến giờ phút này vẫn còn tiếc của giời, ông nổi giận quát ầm lên: “Không phải đi thăm con gái à? Cứ hở chút là lôi sui gia ra mà đòi hỏi! Bà không thấy xấu hổ à?”

Mã Tú Trúc nào có để tâm những chuyện đó, nhưng thấy thái độ của chồng quá kiên quyết, bà ta đành chịu thua một bước: “Nhiều nhất là một con thôi!”

Lục Quốc Chí chẳng thèm để ý đến vợ, dứt khoát quay sang Lục Khánh Viễn: “Bắt hai con.”

Về phía Dương Niệm Niệm, bốn giờ sáng cô đã tỉnh giấc, đánh thức Trịnh Tâm Nguyệt và Đỗ Vĩ Lập dậy. Ba người chuẩn bị xong xuôi rồi lên đường.

Vừa lên xe, Đỗ Vĩ Lập không biết lấy đâu ra hai khẩu s.ú.n.g ngắn, giơ ra trước mặt hai cô gái.

“Cầm lấy đi, trên đường phòng thân.”

Trịnh Tâm Nguyệt vội đưa tay nhận lấy, tròn mắt ngạc nhiên hỏi: “Anh kiếm đâu ra thứ này vậy? Trông y như hàng thật, còn sắc bén hơn cả cái của Niệm Niệm mua hồi trước ấy chứ!”

Đỗ Vĩ Lập thấy Trịnh Tâm Nguyệt cứ cầm lên mân mê trong tay, vội vàng ngăn lại: “Này này, đừng có nghịch ngợm lung tung! Cái gì mà hàng giả? Đây là hàng thật đấy! Cô đừng có mà lỡ tay bóp cò, c.h.ế.t người như chơi không chừng đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trịnh Tâm Nguyệt lập tức mắt sáng bừng lên: “Hàng thật á? Anh không lừa tôi đấy chứ?”

Không đợi Đỗ Vĩ Lập trả lời, Dương Niệm Niệm đã nói xen vào: “Đúng là hàng thật. Cái này nặng hơn cái lần trước chúng ta mua nhiều.” Cô cũng chẳng buồn hỏi Đỗ Vĩ Lập mua ở đâu. Với những mối quan hệ của gã, muốn mua được thứ này cũng đâu phải chuyện quá khó khăn. Cái thời đại này, việc quản lý vũ khí còn lỏng lẻo lắm.

Đỗ Vĩ Lập chỉ dẫn hai cô gái cách sử dụng đơn giản. Để đảm bảo an toàn, gã lại dặn dò thêm Trịnh Tâm Nguyệt: “Cô cất nó xuống dưới chân đi, khi nào gặp nguy hiểm thì lấy ra. Đừng để nó cướp cò.”

Trịnh Tâm Nguyệt chu môi trề trạo làm mặt xấu với gã, nhưng cũng ngoan ngoãn đặt khẩu s.ú.n.g xuống dưới ghế ngồi. Chiếc xe khởi động, không lâu sau đó, cô gái trẻ ấy lại ngủ thiếp đi ngon lành.

May mắn thay, dọc đường đi mọi thứ đều suôn sẻ, bình an vô sự. Khoảng ba giờ chiều, họ đã đến Bệnh viện Hải Thành, tìm thẳng đến phòng bệnh của Lục Nhược Linh.

Lục Nhược Linh đang nằm trên giường bệnh, gương mặt thẫn thờ. Khương Duyệt Duyệt nắm chặt lấy tay cô bé, ngồi tựa vào mép giường. Nghe thấy tiếng động, cô bé quay đầu lại, nhìn thấy Dương Niệm Niệm thì mừng quýnh chạy tới.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Chị ơi!”

Dương Niệm Niệm xoa đầu Khương Duyệt Duyệt. Nhìn đôi mắt gấu trúc thâm quầng của cô bé, cô khỏi nghĩ cũng biết là cô bé đã thức đêm để chăm sóc cho chị gái.

“Hai ngày nay vất vả cho em rồi.”

Khương Duyệt Duyệt tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu rằng Lục Nhược Linh lúc này đang rất cần được quan tâm, chăm sóc.

“Chị ơi, chị mau vào thăm chị Nhược Linh đi!”

Mắt Lục Nhược Linh sưng đỏ, khuôn mặt xanh xao, tiều tụy. Nhìn thấy Dương Niệm Niệm, cô vừa kích động vừa muốn ngồi bật dậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Chị dâu hai ơi, anh Phong Ích nhà em… xảy ra chuyện rồi.”

Dương Niệm Niệm vội vàng bước đến, nhẹ nhàng giữ chặt lấy cô để cô nằm yên, vừa đau lòng vừa lau nước mắt, an ủi: “Chị biết rồi. Chỉ cần người còn sống thì mọi chuyện rồi sẽ qua. Sau này Phong Ích có thể lắp chân giả, vẫn có thể đi lại, làm việc như người bình thường. Em đang ở cữ, đừng khóc nữa, không sau này mắt sẽ yếu đi đấy.”

Mắt Lục Nhược Linh sáng lên, cô nức nở hỏi: “Còn có thể… lắp chân giả sao?”

Trịnh Tâm Nguyệt và Đỗ Vĩ Lập nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lục Nhược Linh cũng thấy đau lòng, chỉ biết lặng lẽ đứng nép một bên, không thốt lên lời nào.

Dương Niệm Niệm gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Chờ vết thương của cậu ấy lành lặn hoàn toàn là có thể lắp chân giả. Cậu ấy vẫn có thể đến xưởng học việc với sư phó Cù, sau này vẫn có thể phấn đấu lên làm xưởng trưởng.”

Lục Nhược Linh lúc này chưa thể nghĩ xa xôi đến chuyện đó, cô chỉ đau lòng cho Lý Phong Ích. Giờ nghe Dương Niệm Niệm nói vậy, trong lòng cô như tìm thấy một điểm tựa, kiên định hơn hẳn.

“Chị dâu hai, chị có thể giúp em hỏi xem anh Phong Ích nằm phòng bệnh nào không? Em muốn đến thăm anh ấy.”

Khương Dương sợ cô vận động nhiều, nên vẫn cố tình giấu nhẹm số phòng bệnh của Lý Phong Ích.

Dương Niệm Niệm vỗ vỗ nhẹ vào tay cô, nói: “Em đừng vội. Chị sẽ đi hỏi thăm tình hình của cậu ấy. Chị sẽ cố gắng nói chuyện với bên bệnh viện, sắp xếp cho hai vợ chồng được ở chung một phòng.” Thời đại này, bệnh viện vẫn còn nhỏ, việc quản lý chưa thực sự chặt chẽ, nên nhiều chuyện còn có thể linh hoạt dàn xếp.

Lục Nhược Linh mừng rỡ ra mặt: “Cảm ơn chị dâu hai ạ.”

“Đều là chuyện nên làm mà.” Dương Niệm Niệm nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Sau này cuộc sống còn dài, hai đứa đều phải thật sự kiên cường, gắng gượng mà sống.” Nhìn thấy Dương Niệm Niệm, Lục Nhược Linh như tìm được một chỗ dựa vững chãi, trong lòng cũng ổn định hơn nhiều.

Dương Niệm Niệm nán lại trò chuyện với cô một lát, rồi cùng Đỗ Vĩ Lập đến thăm Lý Phong Ích. Trái ngược với suy nghĩ ban đầu, tinh thần của Lý Phong Ích lại tốt hơn Lục Nhược Linh rất nhiều, nằm ngoài dự đoán. Lúc này, cậu ta đang lời qua tiếng lại với người lính trẻ chăm sóc mình, nằng nặc đòi ra thăm vợ bằng được.

Người lính trẻ gương mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Bác sĩ dặn anh phải nghỉ ngơi, không được đi lại nhiều.”

Lý Phong Ích làm sao có thể không sốt ruột cơ chứ? Trong lòng hắn như lửa đốt. “Vợ tôi sinh nở, lại còn sinh non nữa chứ. Tôi không ra xem mặt mũi cô ấy ra sao thì làm sao yên tâm nổi. Để tôi ra xem một lát rồi sẽ về nằm nghỉ ngay.”

Người lính trẻ kiên quyết không chịu cho hắn xuống giường: “Tình trạng của vợ anh đâu có nghiêm trọng bằng anh. Giờ có lẽ cô ấy cũng đã có thể xuống giường đi lại được rồi. Thôi thì anh cứ dặn bạn mình, nhờ cô ấy đưa vợ anh đến đây thăm anh cũng được mà.”

“Ở quê tôi, phụ nữ mới sinh xong, ngày hôm sau đã có thể xuống giường nấu cơm được rồi.”

Lý Phong Ích nghe vậy thì mặt mày đỏ gay, trừng mắt quát lớn: “Không phải vợ cậu thì cậu chẳng biết xót thương gì phải không? Vợ tôi vừa mới sinh con xong có một ngày thôi mà cậu lại bắt cô ấy xuống giường hoạt động ngay! Cậu nói cái lời chó má gì vậy hả?!”