Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 492



Dương Niệm Niệm bước đến, ngồi xuống bên cạnh Mã Tú Trúc, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ý tứ:

“Mẹ à, mẹ đừng có mà soi mói nữa. Giờ tìm người giúp việc đã khó khăn, tìm được người vừa chăm nom sản phụ vừa trông nom trẻ nhỏ lại càng khó hơn. Nếu mẹ mà đuổi người ta đi, đến lúc ấy mẹ sẽ phải tự mình chăm bế Nhược Linh, tự tay giặt tã, bế con đấy nhé.”

Mã Tú Trúc nghe vậy, thái độ dịu ngay, lí nhí đáp lời:

“Mẹ có nói là sẽ đuổi cô ta đi đâu? Gần đây mẹ đau lưng, không thể làm việc nặng nhọc được.”

Lục Khánh Viễn lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng, tới đã lâu mà sao vẫn chưa thấy cháu đâu.

“Em dâu, sao không thấy con bé đâu?”

Thái độ của Dương Niệm Niệm đối với Lục Khánh Viễn rạng rỡ hơn nhiều. “Anh cả, con bé sinh non, cân nặng hơi yếu, tạm thời các bác sĩ vẫn phải chăm sóc đặc biệt trong lồng kính, chưa cho bế về được đâu ạ.”

Lục Khánh Viễn nghe nói cháu mới năm cân, gật gù tỏ vẻ đã hiểu. “Cũng hơi nhẹ thật.”

Năm cân, còn chẳng nặng bằng đôi giày ông ấy đang đi.

Mã Tú Trúc lại không chịu yên miệng, vội vàng chen ngang một câu: “Cái cô bác sĩ vừa rồi xinh xắn đáo để, không biết đã lấy chồng chưa? Con trai của dì mày vẫn còn độc thân…”

Dương Niệm Niệm cắt ngang lời bà: “Cô ấy là con gái của chính ủy, lại là bác sĩ tốt nghiệp đại học hẳn hoi, có gả thì cũng phải tìm người môn đăng hộ đối, tương xứng chứ.”

Lục Quốc Chí nghe vợ nói vậy, trừng mắt lườm một cái. “Bà đừng có mà làm bà mối lung tung.”

Đang lúc đó, dì Chu đã quay trở lại. Lục Quốc Chí cảm thấy không thoải mái, gương mặt thoáng chút bối rối.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Phòng bệnh vốn đã nhỏ, nay lại chật ních thêm mấy người lớn, càng trở nên bức bối. Dì Chu muốn lấy đồ dùng cũng khó lòng xoay sở.

Thấy đã đến giờ cơm nước, Dương Niệm Niệm bèn đưa cha mẹ chồng ra ngoài ăn, nhân tiện thuê giúp ông bà một căn phòng trọ nhỏ để tiện nghỉ ngơi.

Vì Lục Nhược Linh vẫn phải nằm viện, Dương Niệm Niệm cũng chẳng còn tâm trí để đưa mẹ chồng đi sắm sửa. Bà ta ở bệnh viện cả ngày, chỉ ở được một ngày đã thấy chán ngấy, liền đòi về quê ngay tắp lự.

“Ở nhà còn bao nhiêu là gà vịt chất đầy sân. Tôi không về, Ái Liên vô tâm quá, không chừng bị người ta lấy mất gà vịt thì cũng chẳng hay biết gì. Tôi phải về sớm thôi.”

Nghĩ ở đây cũng chẳng giúp được gì nhiều, lại còn tốn kém tiền thuê phòng của con bé Niệm Niệm, ông Lục Quốc Chí liền thuận ý trở về, dặn Lục Khánh Viễn mua giúp vé xe đò về thành phố An.

Trước khi đi, ông dúi vào tay Lục Nhược Linh mười đồng.

“Bố mẹ không rõ khi nào các con làm tiệc đầy tháng, nhà cửa lại xa xôi cách trở, đi lại cũng chẳng dễ dàng. E rằng đến lúc đó bố mẹ khó lòng lên được. Số tiền này con cầm lấy, là chút tấm lòng của bố mẹ dành cho con.”

Lục Khánh Viễn cũng lấy ra mười đồng. Anh ta vốn kiệm lời, nhưng lời nói lại vô cùng chân thành.

“Đây là chút lòng thành của anh cả và chị dâu, các em cứ tịnh dưỡng cho thật tốt. Nếu nhớ nhà thì cứ đợi khỏe khoắn lại rồi cả nhà về thăm quê.”

Lục Nhược Linh cảm động đến ứa nước mắt, không ngờ cha và anh cả lại hào phóng cho nhiều tiền đến vậy. Đang định rụt rè nhận lấy, Mã Tú Trúc bỗng nhiên lên tiếng:

“Vừa nãy trên đường đi đã chẳng phải thống nhất là chỉ cho năm đồng thôi sao? Sao mấy người lại tự ý cho đến mười đồng mà không hề bàn bạc gì với tôi?”

Lục Quốc Chí và Lục Khánh Viễn ngượng chín mặt. Người ngoài đến thăm em gái và em rể còn mang nhiều đồ đến thế, huống chi là người thân trong nhà. Năm đồng thì lấy ra mặt mũi nào?

Mã Tú Trúc không để ý đến sắc mặt họ đang thay đổi, cũng chẳng bận tâm có mặt con rể và con gái ở đấy, bà ta nói thẳng tuột:

“Cho năm đồng là được rồi, bọn trẻ kiếm tiền dễ mà, chúng ta già rồi phải để dành chút tiền dưỡng già chứ.”

Lục Quốc Chí cảm thấy mất hết thể diện, quát lên một tiếng. “Tôi là chủ nhà, tôi nói cho bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”

Nói đoạn, ông dúi tiền vào tay Lục Nhược Linh. “Tiền này con cứ cầm lấy, đừng chê ít.”

Lục Khánh Viễn cũng làm theo, đặt tiền vào tay em gái. “Cũng muộn rồi, chúng ta phải đi đây.”

Lục Nhược Linh vốn đang cảm động, bị Mã Tú Trúc làm cho cụt hết hứng, giọt nước mắt suýt rơi cũng lập tức thu lại.

“Cha, mẹ, anh cả, mọi người đi thong thả.”

“Phong Ích, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Đợi khỏe rồi, nhớ đưa vợ con về nhà chơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Phong Ích gật đầu. “Vâng, cha mẹ, anh cả đi thong thả.”

Dương Niệm Niệm đưa mọi người ra bến xe buýt gần bệnh viện, nhìn họ lên xe xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Bà mẹ chồng này thật đúng là…

May mà cô không phải sống chung với bà ta.

Lục Nhược Linh và Lý Phong Ích đều hồi phục rất tốt, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào. Lo lắng Lý Phong Ích nằm lâu trên giường sẽ bị teo cơ, Dương Niệm Niệm chủ động cho người lính về, sau đó thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp, mỗi ngày giúp hắn mát-xa chân.

Ngày hôm sau.

Dương Niệm Niệm mua chút quà bánh, đồ chơi và quần áo mới, dẫn theo Khương Duyệt Duyệt đến đơn vị thăm An An. Mới một năm không gặp, cậu bé đã phổng phao hẳn lên, cao hơn cả Duyệt Duyệt. Vẻ mặt cũng càng giống Lục Thời Thâm, đã ra dáng một tiểu nam nhi.

Mãi mới có dịp về, cô lại đến thăm vị thủ trưởng cũ, trò chuyện vài câu về tình hình của Lục Thời Thâm ở Kinh Thành, sau đó đưa An An đi chơi trong thành một ngày.

Vì chiều ngày mùng 6 phải ký hợp đồng, tối đó cô đưa An An về lại khu tập thể của bộ đội.

Sáng sớm hôm sau, Dương Niệm Niệm thức dậy thay một bộ đồ tề chỉnh để đến nhà máy.

Đúng 9 giờ, đại diện của công ty nước ngoài đã có mặt tại cổng nhà máy. Ngoài ông và trợ lý, còn có một phiên dịch viên đi cùng.

Cù Hướng Hữu giới thiệu mọi người với nhau một cách đơn giản, phiên dịch viên lập tức bắt đầu dịch.

Phiên dịch viên này là do cấp trên sắp xếp, có vẻ tiếng Trung không được trôi chảy cho lắm. Trong khi dịch, anh ta thường xuyên ấp úng tìm từ mãi mới ra. Dương Niệm Niệm thấy giao tiếp như vậy không tiện, bèn trực tiếp nói chuyện với đối phương.

Cô dùng một giọng tiếng Anh lưu loát, “Tôi cũng biết một chút tiếng Anh, chúng ta cứ trực tiếp nói chuyện nhé!”

Thấy cô phát âm còn chuẩn hơn cả phiên dịch viên, vị phụ trách người nước ngoài lập tức ngỡ ngàng, rồi phá lên cười thích thú.

Vì không cần phiên dịch, ông ta tự giới thiệu lại một lần nữa.

“Tôi tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung, là Lưu Phú Quý. Tôi nghe nói ở đất nước của các bạn, đây là một cái tên rất được yêu thích.”

Dương Niệm Niệm khẽ cười, lời lẽ khen ngợi thốt ra rất chân thành: “Một cái tên hay quá, ngài Lưu. Chắc chắn ngài đã tìm hiểu văn hóa của chúng tôi rất kỹ mới có thể nghĩ ra một cái tên ý nghĩa như vậy.”

Lời khen này khiến Lưu Phú Quý vui vẻ hẳn. Ông ta lập tức có thiện cảm với cô gái trẻ tuổi lại có học thức uyên thâm này, thành thật khen ngợi.

“Tôi nghe nói cô là sinh viên Kinh Đại, thật tài giỏi.”

Dương Niệm Niệm khiêm tốn cười, “Tôi chỉ khá một chút trong việc học thôi, còn công việc ở nhà máy, tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ đắc lực của vị trợ thủ đây ạ.”

Lưu Phú Quý nhìn thoáng qua Cù Hướng Hữu, “Các vị đều rất giỏi.”

Cù Hướng Hữu thấy hai người trò chuyện vui vẻ, sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần dịu đi.

Dương Niệm Niệm đang định mời Lưu Phú Quý vào văn phòng để nói chuyện, thì một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại trước cổng nhà máy. Mọi người tò mò nhìn ra, chỉ thấy Lưu Thắng bước xuống xe.

Lưu Thắng nở nụ cười xã giao, có chút xu nịnh, đi thẳng đến trước mặt Lưu Phú Quý, cúi đầu khúm núm chào hỏi.

“Ngài Lưu, tôi là Lưu Thắng, giám đốc nhà máy Lần Thịnh. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần, ngài còn nhớ tôi không?”

Nói xong, hắn giục giã người phiên dịch, “Mau dịch giúp tôi!”

Phiên dịch viên nghe vậy, vội vàng dịch lại một lần.

Lưu Phú Quý mơ hồ nhìn hắn, nhún vai ra chiều không có chút ấn tượng nào.

Dương Niệm Niệm nhịn cười hỏi khẽ, “Ngài Lưu, nếu ngài không quen biết ông ta, chúng ta vào trong ký hợp đồng thôi. Đừng để những người không liên quan quấy nhiễu chuyện làm ăn của chúng ta. Sau khi ký xong, tôi sẽ đưa ngài đi thưởng thức các món ăn đặc sản của Hải Thành.”

Lưu Phú Quý nghe đến món ngon đặc sản, cười rạng rỡ, theo Dương Niệm Niệm vừa đi vừa nói chuyện, tiện thể chê bai đồ ăn lần trước vừa dở vừa nhạt nhẽo.

Lưu Thắng vừa định đuổi theo thì đã bị Cù Hướng Hữu ngăn lại.

“Giờ khắc quan trọng này, không thích hợp có kẻ ngoài đứng chầu rìa ở đây.”