Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 495



Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng bế Khương Duyệt Duyệt từ trên chiếc máy kéo xuống, rồi quay sang giục Khương Dương: “Đỗ lão bản chờ lâu lắm rồi đấy, em mau mở cổng đi thôi.”

“Vâng ạ!” Khương Dương nhanh nhẹn nhảy khỏi chiếc máy kéo, chân vừa chạm đất đã chạy như bay tới mở cánh cổng sắt nặng nề kia.

Đỗ Vĩ Lập, người đã đứng chờ đến chảy ròng ròng mồ hôi, thấy Khương Dương thì thở phào nhẹ nhõm, tay vội quệt ngang vệt mồ hôi trên trán. “Này, chú xem tôi nóng muốn thành tôm luộc rồi đây này!”

Khương Dương liếc một cái, vẻ mặt đầy vẻ chê bai rõ rệt. “Hèn gì một thân đầy mùi mồ hôi. Anh đứng xa ra một chút đi, đừng có mà xông vào chị Niệm Niệm.”

Đỗ Vĩ Lập mặt mũi méo xệch, ra vẻ oan ức lắm. “Nói bậy. Tôi chỉ đổ mồ hôi trán thôi chứ làm gì có mùi gì đâu.” Nói rồi, hắn còn đưa cánh tay lên ngửi thử, sau đó lập tức im bặt như hến.

Miệng hắn lẩm bẩm, vẻ hậm hực khó chịu: “Đàn ông con trai mùa hè ra mồ hôi thì có gì lạ đâu chứ. Ai mà chẳng có mùi, tôi không tin Lục đoàn trưởng kia cả ngày luyện tập mà người như hoa như ngọc, thơm như sen được đâu.”

Khương Dương nghe vậy thì lập tức phản bác, giọng điệu đầy vẻ kiêu hãnh: “Anh sao có thể so sánh với người lính bảo vệ Tổ quốc như anh rể được chứ? Anh ấy khác hẳn chứ!”

Đỗ Vĩ Lập nghe thế thì chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy, miệng mím chặt. Dương Niệm Niệm đứng bên cạnh, nhìn hai người họ cãi nhau hệt như lũ trẻ con, trong lòng thấy vừa buồn cười vừa ấm áp lạ thường.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khi cánh cổng sắt đã mở toang, Khương Dương lái chiếc máy kéo vào sân. “Chị Niệm, chị vào nhà trước đi, bật quạt máy lên cho mát. Em đi đỗ máy kéo đã.”

“Ừ, được.”

Dương Niệm Niệm đẩy chiếc xe đạp vào nhà. Đỗ Vĩ Lập cũng vội vã theo sau. Hắn đến bên vòi nước công cộng, vục nước xối lên mặt cho tỉnh táo, rồi tiện tay vơ lấy chiếc khăn mặt đang phơi bên cạnh để lau tay, lau cánh tay ướt đẫm mồ hôi.

Khương Dương vừa vào sân đã trông thấy cảnh đó, lập tức la toáng lên: “Ấy, cái khăn của tôi đấy! Anh dùng linh tinh thế hả!”

“Tôi dùng có sao đâu chứ. Tôi còn chả thèm chê cậu thì thôi!” Đỗ Vĩ Lập chẳng thèm bận tâm, vẫn thản nhiên lau mồ hôi, rồi giặt qua loa chiếc khăn, vắt khô và treo lại ngay ngắn.

Khí trời oi bức, chẳng có lấy một chút gió nào. Vừa lau khô mặt xong, mồ hôi đã lại rịn ra lấm tấm. Hắn vội vã vào trong nhà tìm cái quạt máy để hưởng thụ. Khương Dương cũng xong việc, liền vào theo sau.

Khương Duyệt Duyệt nhanh nhẹn đi rót mấy ly nước mát mời mọi người. Khương Dương cầm lấy một ly, uống cạn một hơi, lúc này mới quay sang hỏi Dương Niệm Niệm: "Chị Niệm Niệm, hợp đồng hôm nay ký kết xong xuôi rồi chứ ạ?"

Dương Niệm Niệm gật đầu: "Xong rồi, mọi việc thuận lợi lắm." Cô nghĩ đến cái vẻ lố bịch của Lưu Thắng khi bị vạch trần, khóe mắt bất giác ánh lên vẻ thích thú. Nhưng ngay sau đó, một mối bận tâm khác lại trỗi dậy trong tâm trí cô.

"Chị lo Lưu Thắng sẽ giở trò sau lưng. Cù sư phó là người chính trực, e rằng không khéo sẽ khó lòng đối phó được với hắn ta. Hai đứa nhớ để ý, có gì bất thường ở xưởng phải báo lại chị ngay đấy."

Khương Dương vỗ n.g.ự.c quả quyết: "Chị cứ yên tâm. Việc của chị chính là việc của em. Nếu Lưu Thắng dám gây chuyện, em là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"

Dương Niệm Niệm biết Khương Dương giờ đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, nên dặn dò thêm: "Không được nóng nảy, gặp chuyện phải dùng đầu óc mà giải quyết. Việc gì vi phạm pháp luật thì tuyệt đối không được làm."

"Chị, em biết rồi mà. Chị cứ tin tưởng ở em." Khương Dương đáp.

Đỗ Vĩ Lập nhìn Khương Dương hệt như một chú nhím con xù lông bảo vệ người thân, tặc lưỡi trêu chọc: "Này, tôi nhận ra rồi, cậu chỉ nghe lời mỗi Niệm Niệm thôi. Cô ấy mà bảo 'một cộng một bằng ba,' cậu cũng sẽ gật đầu răm rắp cho bằng được."

Khương Duyệt Duyệt mở to đôi mắt tròn xoe trong veo nói: "Chị Niệm Niệm làm gì cũng vì tụi em cả, sẽ không bao giờ làm hại tụi em đâu ạ."

Đỗ Vĩ Lập nghe thế thì "xì" một tiếng, cười trêu: "Đồ tiểu nịnh thần."

Dương Niệm Niệm biết Đỗ Vĩ Lập chỉ có cái tật nhanh nhảu đoảng, nên cô chẳng thèm để ý. Đột nhiên cô chợt nghĩ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi: "Giờ vàng giá bao nhiêu tiền một chỉ rồi nhỉ?"

Đỗ Vĩ Lập suy nghĩ một lúc, không chắc chắn lắm: "Khoảng hơn năm mươi đồng thì phải? Cô định mua vàng à?"

Đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng lên. "Tôi không biết mua gì tặng cho con của Lục Nhược Linh. Vừa hay nghĩ đến việc mua một cái bình an khóa để làm kỷ niệm."

Đỗ Vĩ Lập cũng đồng tình: "Ý kiến này hay đấy chứ. Trẻ con thì chưa biết gì, nhưng bố mẹ chúng nó chắc chắn sẽ thích."

Thấy Đỗ Vĩ Lập cũng tán thành, Dương Niệm Niệm quyết định sẽ tặng bình an khóa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau một ngày chạy ngược chạy xuôi, cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Dương Niệm Niệm ăn vội vàng một chút rồi đưa Duyệt Duyệt đi ngủ. Đỗ Vĩ Lập thì kéo Khương Dương ra nhâm nhi chén rượu, rồi lấy cớ "uống say không lái xe được" mà mặt dày ở lại.

Sáng hôm sau.

Ăn sáng xong, Dương Niệm Niệm cùng Duyệt Duyệt đến tiệm vàng bạc kim khí trên phố. Giá vàng đã tăng lên sáu mươi đồng một chỉ.

Thời ấy, vàng ta vẫn còn "đặc" lắm, giá một chỉ không phải là quá cao so với sau này, nhưng đối với một nhà bình dân thì đó vẫn là cả một món đồ xa xỉ, bởi lẽ lương lậu bấy giờ còn rất thấp.

Cô mua một chiếc bình an khóa và một đôi vòng tay nhỏ cho cháu gái mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại mua thêm một chiếc bình an khóa cho Duyệt Duyệt và An An. Cuối cùng, cô còn mua thêm một cái nữa cho Khương Dương. Tuy bề ngoài cậu nhóc này đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là một tâm hồn thiếu thốn tình cảm, luôn mong ngóng sự quan tâm, vỗ về từ người khác.

Sau khi trả tiền, cô cẩn thận giấu hết số vàng vào chiếc cặp sách nhỏ của Khương Duyệt Duyệt để không thu hút sự chú ý. Bán được một lúc bốn cái bình an khóa và một đôi vòng tay, bà chủ tiệm phấn khởi ra mặt, đối với Dương Niệm Niệm vô cùng niềm nở và nhiệt tình, tiễn hai chị em ra tận cửa. Bà đứng nhìn theo bóng họ đạp xe đi khuất hẳn rồi mới quay vào trong tiệm.

Khương Duyệt Duyệt vẫn chưa biết có một chiếc bình an khóa là của mình. Cô bé tò mò bám vào tay lái hỏi: "Chị Niệm Niệm, sao chị lại mua nhiều bình an khóa thế ạ?"

Dù còn nhỏ tuổi nhưng cô bé biết thứ này một người chỉ cần một cái là đủ.

Dương Niệm Niệm mỉm cười: "Nhiều đâu mà nhiều. Một cái cho em, một cái cho Khương Dương, một cái cho An An, vừa hay mỗi đứa một cái thôi mà."

Khương Duyệt Duyệt vui mừng khôn xiết. Cô bé chưa biết vàng quý giá cỡ nào, chỉ vui vì trong lòng chị Niệm Niệm có mình. Cô bé đung đưa đôi chân nhỏ, nói: "Chị Niệm Niệm ơi, em biết chị thương em nhất mà. Anh trai mà biết chị cũng mua cho anh ấy, chắc chắn anh ấy vui lắm đấy. Lần trước từ Thủ đô về, anh ấy còn khóc nhè nữa cơ."

Duyệt Duyệt không hề nhắc đến chuyện mình cũng đã khóc.

Thấy vẻ ngượng ngùng của cô bé, Dương Niệm Niệm không kìm được mà bật cười: "Sao lại khóc nhè?"

"Anh ấy nhớ chị nên khóc." Khương Duyệt Duyệt trả lời: "Anh ấy cứ nghĩ mãi không biết bao giờ mới được gặp lại chị nên mới tủi thân mà khóc đấy ạ."

Dương Niệm Niệm nghe thế thì chợt thở dài. Quả nhiên cô đã đoán không sai. Khương Dương thực sự rất thiếu thốn tình cảm, rất mong muốn có người thân quan tâm, chăm sóc.

Cô cười hỏi: "Thế em có khóc nhè không?"

Khương Duyệt Duyệt khúc khích cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: "Em thấy anh ấy khóc thì em mới khóc theo thôi ạ. Em biết là sẽ sớm được gặp lại chị nên em kiên cường lắm."

Dương Niệm Niệm khen cô bé: "Ngoan quá. Lần tới đi Thủ đô, chị sẽ dẫn em đi Công viên Thống Nhất và Quảng trường Thiên An Môn chơi. Chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh để sau này em lớn lên còn có mà ngắm."

Khương Duyệt Duyệt vui sướng đến nỗi hò reo, cảm xúc vui vẻ thể hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn.

Hai người đạp xe đến bệnh viện. Khi dừng xe, Dương Niệm Niệm nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng từ khu nội trú bước ra. Dáng người đó có hơi giống với Cù sư phó.

Quả nhiên, khi cô vừa vào phòng bệnh, Lục Nhược Linh đã lên tiếng: "Chị dâu, lúc nãy có một bác sĩ họ Cù đến thăm. Anh ấy còn tặng trứng gà và sữa mạch nha. Anh ấy nói anh ấy là bạn của chị."

Dương Niệm Niệm chớp mắt: "Là Cù Chính Quốc đó sao?"

Nói thật, cô và Cù Chính Quốc xưa nay chẳng có mối liên hệ nào, việc hắn đến thăm cô khiến cô bất ngờ. Chắc hẳn là nể mặt Cù sư phụ.

"Đúng là anh ấy." Lý Phong Ích nói thêm: "Em thấy tên anh ấy trên bảng tên."

Dương Niệm Niệm giải thích: "Anh ấy là thân thích bên nhà Cù sư phụ."

Lý Phong Ích lộ rõ vẻ mặt "à thì ra là vậy" đầy tin tưởng: "À, thảo nào."

Dương Niệm Niệm vẫy tay gọi Khương Duyệt Duyệt lại gần. Sau đó, cô lấy hộp đựng bình an khóa và chiếc vòng tay vàng từ chiếc cặp sách của cô bé ra. Từ trong túi áo, cô rút ra số tiền đã chuẩn bị sẵn, rồi cùng lúc nhét vào tay Lục Nhược Linh.

"Đây là chút quà ra mắt của chị dành cho cháu gái."