Ngồi một mình trong căn phòng vắng, Dương Niệm Niệm càng nghĩ càng thấy bất an. Một nỗi lo sợ vô hình cứ thế lớn dần, nuốt chửng đi sự bình thản vốn có. Đây là lần đầu tiên cô thực sự thấu hiểu nỗi sợ hãi của Lục Thời Thâm khi nghĩ đến viễn cảnh cô gặp bất trắc.
Khi Lục Thời Thâm trở về, chưa kịp cởi quân trang, cô đã lao ngay vào lòng anh. Đôi tay cô siết chặt lấy vòng eo rắn rỏi của anh, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c ấm áp, không muốn rời ra dù chỉ nửa bước.
Nhận thấy cảm xúc cô không ổn, Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày. Anh đặt hộp cơm lên bàn rồi vỗ nhẹ lên vai cô, giọng nói trầm ấm mà trấn an: “Có chuyện gì sao?”
Nước mắt đột nhiên dâng lên, Dương Niệm Niệm nức nở, giọng nghẹn lại: “Phong Ích... bị thương rồi, chân cậu ấy... bị cắt mất rồi.”
Anh vẫn im lặng vuốt tóc cô, ánh mắt phức tạp: “Cha nuôi đã gọi điện báo cho anh biết rồi.”
Dương Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt đẫm, thở dài một tiếng: “Lý Phong Ích tốt vậy mà, sao số lại khổ thế nhỉ?”
Lục Thời Thâm mím môi, khe khẽ an ủi: “Cậu ấy xem như còn may mắn. Nếu không may hơn một chút nữa, đã chẳng kịp nhìn mặt con gái mình chào đời rồi.”
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm bỗng mỉm cười trong nước mắt. Vừa nãy còn nghẹn ngào, giờ đã nín khóc mà hỏi lại: “Cả chuyện này anh cũng biết rồi à?”
Anh gật đầu, dịu dàng lau nước mắt trên má cô: “Ừm.”
Cô hít hít mũi, nhìn anh bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa đầy ắp cảm xúc. Cô bất an dặn dò: “Lục Thời Thâm, anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Đừng để thiếu bất cứ bộ phận nào trên người, một người hoàn hảo như anh mà thiếu tay thiếu chân thì ảnh hưởng đến vẻ ngoài oai vệ lắm đấy!”
Biết cô là người trọng vẻ ngoài, Lục Thời Thâm bật cười. Anh chắc chắn cam đoan: “Yên tâm đi, bây giờ anh không cần phải ra ngoài làm nhiệm vụ nữa.”
Dương Niệm Niệm nghe xong, trái tim như được tiếp thêm sức lực, vững vàng hẳn. Cô quên bẵng mất chuyện Lục Thời Thâm đã biết Nhược Linh sinh con, vui vẻ khoe: “Anh làm bác rồi đấy! Nhược Linh sinh một bé gái, đáng yêu lắm, giống y như em ấy. Em đã mua cho bé một chiếc khóa bình an và một chiếc vòng tay vàng, còn biếu Nhược Linh một trăm đồng.”
Nhớ ra điều gì, cô bổ sung thêm: “À, em còn mua khóa bình an cho An An, Duyệt Duyệt và Khương Dương nữa. Mình ở Kinh Thị, ít về Hải Thành, nên vẫn phải nhờ Khương Dương quan tâm tới mấy đứa nhỏ nhiều hơn.” Cô thừa nhận, đúng là có chút ý tứ muốn tạo dựng mối thiện cảm, nhưng cô cũng thật lòng quý mến hai anh em Khương Dương.
“Em làm đúng đấy.” Lục Thời Thâm không phản đối cách làm của cô. Thấy trên tay và cổ cô trống trơn, anh nhướng mày hỏi: “Sao không mua gì cho mình?”
Nhắc đến chuyện này, mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, tâm trạng u ám lúc nãy lập tức tan biến. Cô hào hứng: “Em định để sau kỳ nghỉ hè về rồi mua, lúc đó sẽ mua thêm một chiếc két sắt thật to, rồi tích trữ thêm nhiều trang sức vàng trong nhà.”
Lục Thời Thâm lặng lẽ một lát rồi đề nghị: “Mấy thứ này mà dùng xe kéo bên ngoài chở về thì dễ gây chú ý lắm. Để khi nào em nhập học, anh sẽ đưa em về, tiện thể mua sắm luôn.”
Dương Niệm Niệm vui vẻ ra mặt: “Thế thì tốt quá rồi! Đến lúc đó em sẽ mua thêm vài thỏi vàng nữa. Em thích nhất là tích trữ những món đồ có giá trị sưu tầm như thế này.”
Nhìn thấy tâm trạng cô tốt lên, trên mặt Lục Thời Thâm cũng nở một nụ cười ấm áp. “Đừng mua một lần ở một tiệm quá nhiều.”
Dương Niệm Niệm vừa định khen anh chu đáo, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Đôi mắt cô sáng rực, đầy vẻ mong đợi hỏi: “Anh có am hiểu về đồ cổ, thư pháp hay tranh vẽ không? Có biết phân biệt đâu là thật, đâu là giả không?”
Cô thầm nghĩ, kiếp trước anh chắc chắn từng tiếp xúc qua không ít đồ quý giá, hẳn phải có chút hiểu biết.
Lục Thời Thâm đáp một cách nghiêm cẩn: “Về thư pháp thì anh không rành lắm, nhưng đồ cổ thì có biết chút ít. Ngọc thạch cũng biết vài loại.”
Dương Niệm Niệm thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cô nghĩ rằng anh khiêm tốn rồi.
“Khi nào anh được nghỉ phép? Chúng ta đi dạo một vòng phố đồ cổ đi!”
Lục Thời Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh không muốn làm cô mất hứng, gật đầu đồng ý: “Khi đưa em về, anh sẽ xin được một ngày nghỉ.”
Đôi mắt Dương Niệm Niệm lấp lánh như sao trời, ánh vàng chói lóa: “Vậy hẹn thế nhé! Đến lúc đó anh sẽ đi cùng em sắm két sắt, mua trang sức vàng, rồi dạo chơi phố đồ cổ nữa.”
“Được.” Anh gật đầu, thấy cô đã vui vẻ trở lại, mới cất tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Ban đầu Dương Niệm Niệm không hề có khẩu vị, nhưng bây giờ tâm trạng tốt lên, cô mới nhận ra mình thật sự có chút đói. Cô cũng chợt nhận thấy mình đã ôm eo Lục Thời Thâm nói chuyện nãy giờ, cổ ngửa ra sau đã hơi mỏi.
Những ngày tiếp theo, cô đếm từng ngón tay, mong mỏi đến ngày được đi dạo phố đồ cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để không phải cập rập, cô và Lục Thời Thâm thống nhất rời quân khu sớm hơn một ngày. Trước khi đi, họ tiện đường đưa luôn Tiểu Hắc theo về nhà.
Hơn một tháng không gặp, Tiểu Hắc gầy rộc đi trông thấy. Vừa nhìn thấy Dương Niệm Niệm, nó đã vẫy vẫy đuôi liên hồi, rên rỉ bên chân cô, vẻ mặt cứ như đang mách tội.
Đến khi Lục Thời Thâm chỉ liếc mắt một cái, nó lại lập tức ngoan ngoãn, ngồi im thin thít bên chân cô, chẳng dám nhúc nhích.
Dương Niệm Niệm trừng mắt nhìn Lục Thời Thâm, oán trách: “Anh có phải đã ngược đãi nó không? Sao nó gầy gò thế này, còn sợ anh đến vậy?”
Đôi mắt Tiểu Hắc quay tròn, vẻ mặt ủy khuất hiện rõ mồn một trên khuôn mặt chó, khiến Dương Niệm Niệm càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Lục Thời Thâm lắc đầu: “Không có, anh chỉ dạy nó vài quy tắc thôi mà.”
Dương Niệm Niệm bán tín bán nghi: “Thật ư?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Thời Thâm khẽ liếc Tiểu Hắc, rồi mở cánh cửa ghế phụ. “Lên xe đi, không phải em còn muốn dạo khu đồ cổ sao? Đi sớm thì mình mới thong dong ngắm nghía được lâu.”
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm mừng rỡ ra mặt, chẳng còn bận tâm xem Tiểu Hắc có bị thiệt thòi gì không, vội vàng chui tót vào xe.
Lục Thời Thâm đóng cửa xe, đi vòng qua phía ghế lái.
Dương Niệm Niệm nhìn Tiểu Hắc vẫn nằm ỳ ở đó, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Không phải anh muốn đưa Tiểu Hắc về sao? Sao anh không bế nó lên xe?”
Nghe cô hỏi, Lục Thời Thâm khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trầm giọng ra lệnh: “Lên xe!”
Như thể đã hiểu, Tiểu Hắc chợt bật nhảy một cái, phóng thẳng từ cửa sổ sau vào trong xe. Đoạn, nó ngoan ngoãn ngồi chễm chệ trên ghế.
Dương Niệm Niệm c.h.ế.t sững trước cảnh tượng ấy. Nuôi Tiểu Hắc bao lâu nay, cô chưa từng hay nó lại có tài cán này.
“Lục Thời Thâm, anh đã dạy dỗ nó những ngón nghề gì thế hả?”
Lục Thời Thâm nghiêm mặt đáp: “Không có gì to tát, anh chỉ huấn luyện nó một thời gian cùng với đội chó nghiệp vụ thôi. Nó thông minh, nhanh nhạy, lại có ý thức bảo vệ chủ. Hồi đó anh chọn nó mang về tứ hợp viện cũng là vì nhìn trúng cái tài ấy.”
Dương Niệm Niệm tươi cười quay đầu nhìn Tiểu Hắc, nựng nó: “Tiểu Hắc, mày giỏi quá! Về nhà bà chủ sẽ thưởng cho mày một khúc xương to nhé!”
Tiểu Hắc như hiểu được, lập tức “gâu” một tiếng.
Lục Thời Thâm đưa Tiểu Hắc về tứ hợp viện trước, sau đó đưa Dương Niệm Niệm đi mua két bạc và vàng miếng. Để tránh gây chú ý, anh cố ý đặt két bạc vào gian phòng chứa đồ lặt vặt, rồi dùng các thứ đồ cũ kỹ khác che đậy lại.
Chuẩn bị đâu vào đấy, Dương Niệm Niệm hài lòng ra mặt, phủi phủi lớp bụi trên tay, cười nói: “Kẻ trộm có vào cũng không tài nào nghĩ ra chúng ta giấu đồ ở chỗ này đâu nhỉ?”
Cô lùi lại một bước, toan quay người đi, nhưng lại vấp phải một viên gạch lỏng lẻo dưới chân, suýt nữa thì ngã nhào.
Lục Thời Thâm kịp thời đưa tay ra đỡ cô, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Dương Niệm Niệm đứng vững vàng, lắc đầu: “Em không sao đâu.” Cô nhìn viên gạch bị kênh lên: “Viên gạch này bị lỏng rồi, may mà ở trong gian phòng chứa đồ lặt vặt này thôi. Thôi, chúng ta đi rửa tay rồi mau mau đến khu đồ cổ nào!”
Vớ được thêm nhiều món đồ cổ mới là chuyện cốt yếu!
Lục Thời Thâm vẫn đứng yên, chăm chú nhìn vào chỗ viên gạch bị lỏng. Anh lên tiếng, giọng nói có phần trầm trọng: “Em đứng sang một bên đi. Dưới viên gạch này hẳn là có gì đó.”
Dương Niệm Niệm cứ ngỡ có quái vật gì đó sắp chui ra từ dưới gạch, sợ hết hồn, vội vàng nấp sau lưng anh. “Không phải là ổ rắn đấy chứ?”
Lục Thời Thâm lắc đầu: “Không phải.” Vừa nói, anh đã ngồi xuống, đưa tay nhấc viên gạch lên.