Lục Thời Thâm không hiểu khỉ gió gì, "Tiểu nhân tình gì cơ?"
Dương Niệm Niệm hừ một tiếng, quay lưng bước vào nhà, thả phịch người xuống giường. Cô dẩu môi, cố ý không hé răng nửa lời.
Lục Thời Thâm bước vào, tiện tay khép cửa lại, rồi kéo chiếc ghế tựa, thẳng lưng ngồi đối diện cô, khẽ nhướn mày hỏi.
"Mẹ chọc em giận à?"
Dương Niệm Niệm liếc xéo hắn một cái, giọng chua loét, "Trước đây em thật sự không tài nào nhận ra, bà ấy quý anh đến mức nào đấy. Chuyện tốt đẹp đến vậy, lại chẳng thèm màng đến bố với anh cả, chỉ riêng nghĩ đến anh thôi."
Kỳ thực, cô biết chuyện này chẳng trách cứ Lục Thời Thâm được. Nhưng cứ nghĩ đến lời nói của Mã Tú Trúc là cô lại bốc hỏa, thấy ai cũng gai mắt khó chịu.
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày, xâu chuỗi từng lời Dương Niệm Niệm vừa thốt ra, đoán ra ngay vấn đề.
"Có phải mẹ đã nói gì với em không?"
Dương Niệm Niệm bực bội kể lể, "Còn hơn cả 'nói gì' ấy chứ. Bà ấy mang vợ Mã Hạo đến đây này. Chẳng phải Mã Hạo trước đây bị thương 'gốc rễ' nên không sinh con được sao? Bà ấy nghĩ 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', nên mang vợ Mã Hạo đến tìm anh để mượn 'hạt giống' đấy! Người ta đang ngồi chờ chực anh ở phòng bên cạnh đấy thôi."
Sắc mặt Lục Thời Thâm lập tức sa sầm, cau mày quát lên một tiếng đầy giận dữ.
"Hoang đường!"
Nhìn hắn tức giận thật sự, Dương Niệm Niệm hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi không nhìn hắn nữa, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Hừ! May mà anh còn có đầu óc suy nghĩ đàng hoàng, chứ không phải cái loại đắc ý khoái trá vì chuyện này.
Lục Thời Thâm đứng dậy, "Anh đi thu xếp một chút, để chiều nay họ về lại quê nhà."
Dương Niệm Niệm làm bộ dỗi hờn, gương mặt nhỏ vẫn còn cau có, nói giọng hơi châm chọc: "Anh không định xem Hồng Lệ trông thế nào đã vội quyết định sao? Mẹ từ lúc đến đây mặt mày hớn hở, cứ như vớ được vàng ấy."
Sắc mặt Lục Thời Thâm càng lúc càng khó coi, hắn cố nén cơn bực dọc, dịu giọng dỗ dành cô.
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh giải quyết ổn thỏa sẽ quay về với em."
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có tiếng gõ. Hắn dường như biết tỏng là ai đang đứng ngoài, chỉ khẽ nhíu mày, đoạn đứng dậy ra mở cửa phòng.
Mã Tú Trúc vốn dĩ chỉ muốn hỏi Dương Niệm Niệm xem con trai út của bà ta khi nào tới, nhưng ngẩng lên thấy ngay hắn đang ở trong phòng. Bà ta lập tức mừng quýnh lên.
"Thâm, con về khi nào thế? Sao không sang phòng bên thăm mẹ và Hồng Lệ một tiếng?"
Bà ta liếc mắt vào trong phòng, thấy vẻ mặt Dương Niệm Niệm không được vui, liền đem kéo Lục Thời Thâm ra ngoài hành lang, hỏi khẽ.
"Niệm Niệm giận con à?"
Lục Thời Thâm mặt mũi lạnh tanh, chỉ khẽ cúi đầu, lướt mắt nhìn Mã Tú Trúc một cái, khiến bà rùng mình, chột dạ cất tiếng.
"Sao con nhìn mẹ thế? Niệm Niệm đã nói gì với con rồi à?"
Lục Thời Thâm lạnh lùng đáp.
"Mẹ về phòng đi ạ. Con phải ghé đơn vị một lát."
Mã Tú Trúc vẫn chưa nói được lời nào ra hồn, làm sao chịu để hắn đi cho đành.
Bà ta vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Từ từ hẵng đi. Hồng Lệ đến rồi, con chưa kịp chào hỏi con bé một tiếng nào đã."
Đúng lúc này, Hồng Lệ mở cửa phòng đi ra. Vừa liếc mắt đã thấy Lục Thời Thâm, cô ta tức thì đứng sững lại.
Chờ đến lúc hoàn hồn, mặt cô ta đỏ bừng, tim đập thình thịch. Lớn chừng này, cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào khôi ngô, cương trực đến vậy.
Mã Tú Trúc nghe động tĩnh quay đầu lại, thấy Hồng Lệ đã ra ngoài, cười tủm tỉm bước tới, kéo cô ta đến trước mặt Lục Thời Thâm.
"Thâm này, đây là vợ Mã Hạo, Hồng Lệ. Đây là lần đầu hai đứa gặp nhau nhỉ, vào phòng ngồi một lát đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng Lệ nghe vậy, mặt nóng bừng, e lệ gọi một tiếng: "Chào nhị đệ."
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thời Thâm chỉ lướt qua gương mặt cô ta, còn chưa kịp nhìn rõ ngũ quan đã vội dời đi.
"Hai người về phòng nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy Niệm Niệm. Có chuyện gì thì đợi con về rồi hãy nói."
Nói xong, mặc kệ tiếng gọi của Mã Tú Trúc, hắn quay lưng rời đi.
Hồng Lệ ngượng ngùng đứng đó: "Cô ơi, anh ấy có phải không vừa mắt cháu không ạ?"
Mã Tú Trúc đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, vẻ không hài lòng hiện rõ mồn một.
"Cô đã bảo con ăn vận cho tề chỉnh, con nhìn con xem ăn vận thế này thì ra thể thống gì? Con không học tập được chút nào từ con dâu út nhà ta sao? Ngày thường ăn nhiều thế làm gì? Nhìn cái eo xem, tròn như cái thùng phuy ấy."
Hồng Lệ xấu hổ nói.
"Sáng đến giờ cháu có ăn gì đâu. Cháu vốn dĩ khung xương đã to rồi, dù có gầy nữa cũng không thể mảnh mai như em dâu được."
Cô ta vốn định nói, nếu không được thì thôi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Lục Thời Thâm, trong lòng lại có chút kỳ vọng. Nếu có thể ở bên người đàn ông như vậy, dù chỉ một lần thôi cô ta cũng thấy mãn ý.
Mã Tú Trúc trong lòng bực dọc: "Thôi được rồi, về phòng đợi một lát. Biết đâu thằng Thâm nó thật sự có chuyện gấp gáp."
Hồng Lệ ngoan ngoãn quay về phòng. So với trước khi thấy Lục Thời Thâm, cô ta càng lo lắng đối phương coi nhẹ mình.
Mãi đến giữa trưa, Lục Thời Thâm mới trở về, tiện đường ghé nhà ăn mang đồ về. Hắn đưa đồ ăn cho Mã Tú Trúc, mặt vẫn không một chút cảm xúc, nói.
"Con đã mua vé tàu cho hai người về quê vào sáng mai rồi."
Nếu không phải vé xe khách buổi chiều đã hết sạch, hắn đã mua luôn cho hai người về trong buổi chiều rồi.
Mã Tú Trúc nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình.
"Chúng tao mới đến hôm qua, còn chưa kịp tham quan khắp Kinh thành. Sao mày lại vội vàng mua vé tàu cho chúng tao làm gì? Mau đi mà hủy vé đi, tao còn có chuyện đại sự chưa nói với mày."
Sợ Dương Niệm Niệm đột nhiên mở cửa ra nghe được, bà ta hạ giọng nói.
"Lần này mẹ đưa Hồng Lệ đến, thật ra là..."
Lục Thời Thâm trầm giọng ngắt lời bà.
"Bắt đầu từ tháng này, tiền phụng dưỡng của năm nay sẽ bị cắt. Nếu mẹ còn làm những chuyện hoang đường như thế này nữa, trước năm sáu mươi tuổi, con và Niệm Niệm sẽ không gửi về nhà một đồng xu nào nữa. Sau sáu mươi tuổi, tiền phụng dưỡng sẽ bị cắt giảm một nửa."
Mã Tú Trúc sững sờ: "Thâm, con còn muốn mẹ và bố con sống nữa không? Con nói thật cho mẹ biết, có phải con Dương Niệm Niệm bày mưu tính kế đúng không? Đây là ý của cô ta?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Thời Thâm lạnh mặt: "Là ý của con."
Mã Tú Trúc thân người ngửa hẳn ra sau, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, cũng may Hồng Lệ kịp thời đỡ lấy bà, vừa giúp bà vuốt n.g.ự.c vừa buông lời an ủi.
"Cô ơi, cô bớt giận."
Mã Tú Trúc không phải tức, mà là xót tiền. Bà chỉ tay vào Lục Thời Thâm nói.
"Mẹ thật phí công nuôi dưỡng con, con chẳng biết phải trái gì cả. Mẹ làm những chuyện này, chẳng phải tất cả đều vì tốt cho con sao? Chẳng phải là để nhà họ Lục có thêm người nối dõi tông đường sao? Chuyện tốt như vậy, nếu con không phải con trai mẹ, mẹ có nghĩ đến con không? Sao con lại ngu ngốc thế?"
Lục Thời Thâm đáp: "Nếu mẹ thật sự thấy nhà họ Lục ít người quá, thì nhân lúc mẹ và bố còn khỏe, sinh thêm hai đứa nữa đi."
Mã Tú Trúc suýt chút nữa thì giậm chân thình thịch: "Cái thằng này, sao lại nói những lời hồ đồ thế? Con ở với Dương Niệm Niệm lâu quá đ.â.m ra, nói chuyện cũng trở nên giống cô ta. Mẹ và bố đều đã lớn tuổi rồi, lời này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa?"
Lục Thời Thâm lạnh mặt không nói gì. Mã Tú Trúc cũng nhận ra lần này con trai thật sự nổi giận, không dám nhắc đến chuyện con cái nữa, giọng bà hạ xuống mấy phần, mềm mỏng hơn hẳn.
"Mẹ làm thế cũng là vì tốt cho con thôi mà. Chẳng phải mẹ thương con nhất sao? Con không thích thì thôi, sao lại phải cắt tiền phụng dưỡng làm chi?"
Thái độ Lục Thời Thâm vẫn kiên quyết, giọng nói đanh thép: "Nếu mẹ không vừa lòng với kết quả này, con sẽ thu xếp về quê một chuyến, tìm gặp trưởng thôn để tính toán lại tiền phụng dưỡng, chi trả một lần dứt điểm."