Cúp điện thoại, Dương Niệm Niệm vội vàng xỏ đôi dép lê, chạy ra mở cổng thì thấy Lý Phong Ích đang dắt chiếc xe đạp cũ cà tàng, còn Lục Nhược Linh đứng cạnh, đôi mắt sưng húp.
Thấy cô, Lý Phong Ích vội vàng nói với vẻ mặt áy náy: "Chị dâu hai, em xin lỗi, giờ này còn tới làm phiền chị. Nhược Linh tâm trạng không tốt, em khuyên mãi mà không được, nó cứ nhất định phải tới tìm chị để giãi bày tâm sự."
Lục Nhược Linh đôi mắt đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là khóc rất nhiều. Thấy Dương Niệm Niệm, cô nghẹn ngào, khẽ nói: "Chị dâu hai..."
Dương Niệm Niệm đại khái đoán được chuyện gì, liền kéo tay Lục Nhược Linh, giọng dịu dàng: "Vào nhà rồi hãy nói. Mà Kiều Kiều đâu rồi?"
Lý Phong Ích dắt xe đạp vào sân, đáp: "Con bé ngủ rồi, có dì Chu trông chừng."
Dương Niệm Niệm nghe vậy cũng yên lòng, kéo Lục Nhược Linh vào nhà ngồi xuống. Lý Phong Ích dựng xe xong cũng đi theo vào. Hắn chủ động kể lại: "Chị dâu hai, vừa nãy nhà gọi điện tới, nói bố mẹ đẻ của Nhược Linh muốn nhận lại cô ấy. Cô ấy cúp điện thoại xong thì cứ khóc mãi không thôi."
Lục Nhược Linh sụt sịt hai tiếng, tiếp lời: "Chị dâu hai ơi, bố mẹ nuôi của em nói, bố mẹ đẻ của em vì muốn sinh con trai nên mới vứt bỏ em."
Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng vỗ vai cô em dâu, giọng mềm mại an ủi: "Họ đã chẳng cần em, vậy em việc gì phải buồn bã vì họ? Em và Phong Ích đang sống hạnh phúc thế này, lại vì những người đã vứt bỏ mình mà đau khổ thì thật chẳng đáng một chút nào."
Lục Nhược Linh mếu máo: "Nhưng em cứ nghĩ đến chuyện họ vì muốn có con trai mà bỏ rơi em là lại thấy tủi thân, trong lòng khó chịu lắm chị ạ."
Dương Niệm Niệm liền hỏi thẳng: "Vậy giờ họ muốn nhận lại em, em có muốn nhận họ không?"
Lục Nhược Linh kiên quyết lắc đầu, bĩu môi nói: "Không muốn đâu. Họ căn bản không thương yêu em, nếu không đã sớm tới tìm rồi. Giờ họ thấy em sống tốt, muốn em về để giúp đỡ gia đình thôi." Cô có thể ngốc nghếch trong những chuyện khác, nhưng chuyện này cô lại nghĩ rất thông suốt, chẳng hề lầm lẫn.
Dương Niệm Niệm bật cười, khen cô em dâu: "Nghĩ được như vậy là tốt rồi, thế thì còn khóc làm gì? Em đang mang thai, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra. Một người đã không cần em thì cứ coi họ là người dưng nước lã, chẳng cần để tâm làm gì. Mọi chuyện còn lại cứ để nhà mình lo. Mẹ em ghê gớm như vậy, người thường làm sao mà đấu lại được bà."
Nghe câu này, Lục Nhược Linh lập tức nín khóc mỉm cười, dụi mắt nói: "Chị dâu hai, họ có kiện em ra tòa, bắt em phải phụng dưỡng không?"
"Họ có nuôi em ngày nào đâu mà đòi phụng dưỡng? Có kiện ra tòa cũng chẳng ai xét xử cho đâu. Hơn nữa, kiện cáo cũng hao tiền tốn của, họ sẽ không dại mà làm vậy đâu." Dương Niệm Niệm nói chắc nịch. "Em cứ làm theo trái tim mình mách bảo, thấy lòng mình vui vẻ là được rồi."
Lục Nhược Linh ngơ ngẩn, sao vừa được chị dâu hai nói chuyện, cô lại thấy lòng mình vững vàng hẳn, cảm giác chẳng có gì là ghê gớm hay đáng sợ nữa. Cô cười ngây ngô một cách xấu hổ: "Chị dâu hai, em thấy chị nói chuyện là lòng em lại kiên định, cảm thấy chuyện gì cũng không còn là vấn đề nữa."
Thấy Lục Nhược Linh đã vui vẻ trở lại, Lý Phong Ích cũng nhẹ cả người, cười như mếu: "Đúng là phải chị dâu hai ra tay mới được. Em khuyên nhủ mãi mà cô ấy chẳng lọt tai câu nào, trái lại còn khóc bù lu bù loa hơn."
"Phụ nữ mang thai tâm tình thường yếu mềm, cậu phải chịu khó mà chiều chuộng cô ấy một chút." Dương Niệm Niệm chợt liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Trời đã quá tám giờ tối, thấy cũng đã muộn, cô bèn ngỏ ý: "Đêm nay hai đứa ngủ lại đây cho đỡ vất vả nhé?"
Lý Phong Ích đáp: "Không được đâu chị, con bé Kiều Kiều đêm nào cũng ngủ cùng vợ chồng em. Nếu nửa đêm nó choàng tỉnh mà không thấy bố mẹ thì sẽ khóc ré lên mất thôi."
Dương Niệm Niệm thấy vậy cũng không tiện giữ thêm: "Vậy hai đứa về sớm nghỉ ngơi cho khỏe. Nhược Linh nhớ đừng thức khuya, ráng nghĩ nhiều chuyện vui vẻ vào nhé."
Lục Nhược Linh ngoan ngoãn vâng lời, khẽ gật đầu, rồi đứng dậy: "Chị dâu hai, vậy vợ chồng em xin phép về trước ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm tiễn hai người ra cổng, ân cần dặn dò: "Trên đường đi xe cẩn thận nhé."
Nhìn hai người đi khuất hút bóng, cô mới khép cánh cổng gỗ rồi quay bước vào nhà.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm đến tòa án để hoàn tất nốt các thủ tục giấy tờ. Thật không ngờ, vừa mới đặt chân tới đã chạm mặt Kiều Cẩm Tịch. Vợ chồng Kiều Cẩm Tịch đang từ trong tòa bước ra. Kiều Cẩm Tịch hôm nay ăn vận rất cầu kỳ, chải chuốt, có lẽ đã biết chuyện cô mua lại xưởng Thừa Vận nên sắc mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
Ngược lại, thái độ của Tăng Vinh Huy, chồng Kiều Cẩm Tịch, lại tỏ ra vô cùng hòa nhã. Hắn thậm chí còn chủ động đưa tấm danh thiếp ép nhũ vàng ra để chào hỏi: "Chào chị Dương, tôi là Tăng Vinh Huy, chủ cửa hàng vật liệu Vinh Huy. Sau này nếu chị có nhu cầu mua sắm vật tư gì, cứ liên hệ với tôi nhé."
Dương Niệm Niệm lịch sự đón lấy tấm danh thiếp, khẽ gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."
Chờ Dương Niệm Niệm đi vào trong, Kiều Cẩm Tịch trừng mắt lườm chồng đầy giận dỗi: "Anh vừa rồi làm gì mà xun xoe bợ đỡ cô ta như thế? Chẳng phải vì thấy cô ta xinh đẹp đấy chứ?"
"Nói linh tinh gì thế?" Tăng Vinh Huy vội vàng thanh minh: "Anh có đi hỏi thăm rồi, cô ấy là chủ xưởng Gia Khuôn. Tất cả chúng ta đều từng bị xưởng Thừa Vận làm cho khốn đốn mà, biết đâu sau này còn có thể hợp tác làm ăn với nhau được."
Vừa nghe chồng lén lút hỏi thăm Dương Niệm Niệm, Kiều Cẩm Tịch lập tức nổi cơn lôi đình: "Anh hỏi thăm cô ta làm gì? Cả thành phố này lẽ nào chỉ có mỗi cô ta là cần vật liệu thôi sao? Tôi thấy anh chính là bệnh cũ tái phát, thấy gái đẹp là mắt la mày liếm, không biết giữ ý giữ tứ gì hết!"
Tăng Vinh Huy thấy thái độ của vợ có vẻ bất thường, liền hỏi: "Hai người có quen biết nhau không đấy? Sao cứ nhắc đến cô ấy là em lại như gà chọi xù lông thế?"
Kiều Cẩm Tịch giật mình thon thót, ánh mắt hoảng loạn lảng tránh, miệng thì chối bay chối biến: "Anh nói bậy bạ gì đấy? Làm sao mà tôi quen biết cô ta được?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sợ Tăng Vinh Huy truy hỏi sâu thêm, cô ta cũng không dám gây gổ thêm nữa, vội vàng giục: "Đi nhanh lên! Chẳng có ai trông cửa hàng, lỡ thất thoát tiền nong thì anh lại tiếc hùi hụi."
Tăng Vinh Huy nghĩ đến cảnh cửa hàng vắng khách, cũng chẳng còn bụng dạ đâu mà suy nghĩ thêm nhiều, hắn vừa đạp xe vừa nói: "Em ở nhà trông coi cửa hàng, để anh đưa con trai về thăm bố mẹ anh một chuyến. Lâu rồi không về, chắc ông bà già ở nhà nhớ cháu lắm."
Kiều Cẩm Tịch nghe vậy liền nhăn mặt không vui, đ.ấ.m thùm thụp một cái vào lưng chồng: "Thế rốt cuộc khi nào anh mới chịu đưa em về ra mắt bố mẹ anh đấy hả?"
Tăng Vinh Huy thiếu kiên nhẫn đáp: "Em gấp cái gì mà gấp? Anh không phải vẫn đang làm công tác tư tưởng cho bố mẹ anh sao?"
Kiều Cẩm Tịch nghe câu trả lời lấp l.i.ế.m vô trách nhiệm này lại càng thêm uất ức. "Nếu lần này về mà anh vẫn không thuyết phục được bố mẹ anh xuôi lòng, sau này đừng hòng đưa thằng con trai tôi đi đâu hết. Muốn có cháu nội mà không chấp nhận mẹ của cháu, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt đẹp đến thế chứ?"
Tăng Vinh Huy dậm mạnh chân lên bàn đạp xe, mặt vẫn lạnh tanh, mặc kệ lời vợ nói oang oang phía sau lưng. Kiều Cẩm Tịch càng nghĩ càng thấy căm uất, nhưng chẳng thể làm gì được, trong lòng chỉ biết thầm nguyền rủa hai ông bà già kia sớm c.h.ế.t khuất mắt cho rồi.
…
Dương Niệm Niệm bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn tất mọi thủ tục pháp lý. Tòa án hứa sẽ trong vòng một tuần, thu dọn toàn bộ những vật dụng còn sót lại trong xưởng đi. Chờ mọi thứ dọn sạch sẽ, cô có thể thuê người tu sửa lại xưởng, sắp xếp công việc cho những công nhân mới.
Trên đường quay về, cô chợt nhớ ra tấm danh thiếp của Tăng Vinh Huy. Địa chỉ ghi trên đó không quá xa, đi xe đạp chừng mười lăm phút là đến nơi. Sẵn đang rảnh rỗi, cô quyết định đạp xe một vòng ghé qua xem thử.
Ai ngờ vừa đến nơi, cô đã được chứng kiến một màn kịch hay ho.