Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 520



Kiều Cẩm Tịch nhắc đến Tăng Vinh Huy, trong đôi mắt cô ta không giấu nổi vẻ chán ghét.

Dương Niệm Niệm cảm thấy những lời Kiều Cẩm Tịch vừa kể chắc chắn là thật. Một cô gái trẻ phải bươn chải nơi đất khách quê người, quả thật có biết bao nỗi bất đắc dĩ.

Dương Niệm Niệm sống cuộc đời an ổn nên cũng chẳng có ý định đứng trên cao mà buông lời phán xét người khác. Dĩ nhiên, cô cũng không để lòng trắc ẩn của mình trỗi dậy một cách dễ dãi. Một người là tội phạm cưỡng bức, một người lại cam tâm giúp kẻ đã cưỡng bức mình sinh con, gián tiếp phá vỡ hạnh phúc của một gia đình. Dù không dám chắc rằng nếu không có sự chen ngang của Kiều Cẩm Tịch thì vợ chồng Tăng Vinh Huy có sống hạnh phúc hay không, nhưng những kẻ có thể làm ra những hành động như vậy đều chẳng có nhân phẩm đáng nói. Cô sẽ không dại dột mà hợp tác làm ăn với những hạng người như thế.

“Khi cô không trình báo công an, lại chọn cách dung túng cho kẻ xấu để đổi lấy cuộc sống an nhàn, cô đã không còn là người vô tội nữa rồi.”

“Từ nay về sau, chúng ta cứ coi như không quen biết đi! Tôi vẫn giữ nguyên lập trường: cô không gây sự với tôi, tôi cũng chẳng thèm chấp nhặt làm gì. Cả hai chúng ta đều buôn bán ở Kinh Thành, cũng chẳng cách xa nhau là mấy, thế nào rồi cũng có lúc đụng mặt. Tôi nói trước thế này, sau này cô nên tự mà liệu đường tính toán.”

Dứt lời, cô quay người, đẩy chiếc xe đạp Thống Nhất của mình đi thẳng, chẳng hề ngoảnh lại.

Kiều Cẩm Tịch nhìn theo bóng lưng Dương Niệm Niệm khuất dần, chợt hiểu ra điều gì đó.

Dương Niệm Niệm không phải là người rộng lượng bao dung, mà là chẳng thèm so đo với một kẻ nhỏ bé, không đáng để mắt tới như cô ta.

Ha ha, hóa ra cô ta nhỏ bé đến mức không lọt nổi vào mắt xanh của người khác.

Nghĩ đến hành động cố ý khiêu khích Dương Niệm Niệm ngày hôm qua, Kiều Cẩm Tịch thấy mình chẳng khác nào một con hề.

Dương Niệm Niệm quả thực không có tâm trí đâu mà bận tâm đến chuyện của Kiều Cẩm Tịch. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn tự tay quản lý sổ sách của xưởng tại Kinh Thành. Sắp đến cuối tháng, cô phải chuẩn bị tiền lương cho công nhân, lại còn phải tìm người sửa sang, tân trang lại nhà xưởng cũ để chuẩn bị dọn đến. Bận rộn quay cuồng như vậy, thấm thoắt đã hai tháng ròng rã trôi qua.

Thấy ngày cưới của Trịnh Tâm Nguyệt đã cận kề, cô liền ghé tiệm vàng đặt một đôi vòng tay bằng vàng ròng, nặng tròn sáu lạng. Thứ này vừa giữ được giá trị, lại vừa làm quà tặng bạn bè rất sang trọng và ý nghĩa.

Ban đầu, cô cứ nghĩ Lục Thời Thâm bận rộn công việc, không có thời gian đến dự hôn lễ. Nào ngờ, anh lại được cấp ba ngày phép.

Hai người đặt vé tàu trước, tối hôm trước đã liên lạc với Dư Toại. Sáng sớm hôm sau, ba người gặp nhau ở ga tàu hỏa, cùng nhau đến nơi tổ chức đám cưới trước một ngày.

Mẹ Tần đã bao trọn một khách sạn hạng nhất trong thành phố, dành riêng cho họ hàng và người nhà của Trịnh Tâm Nguyệt lưu trú. Bà còn sắp xếp cả anh rể và anh họ Tần Ngạo Nam đích thân đến tận nơi để tiếp đón. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng, đâu ra đấy, chẳng có gì để chê bai.

Tại đơn vị Hải Thành, chỉ có mình Lục Niệm Phi đến được, những người khác đều không có ngày nghỉ. Tiêu Ngũ cũng chỉ vừa mới nhận chức nên không tiện xin nghỉ phép, đành lỗi hẹn không thể tới.

Sắp sửa lấy chồng, Trịnh Tâm Nguyệt cảm thấy hồi hộp lo âu còn hơn cả vui mừng. Tối đến, cô ấy cứ nhất quyết lôi kéo Dương Niệm Niệm ngủ chung, cứ thủ thỉ vào tai cô những chuyện riêng tư về đêm tân hôn, phấn khích đến mức không sao chợp mắt nổi.

“Niệm Niệm này, tớ cứ nghĩ đến chuyện tối mai sẽ được ngủ chung giường với anh Ngạo Nam là lại thấy trong lòng rạo rực khó tả! Anh ấy lại là người bảo thủ như vậy, nhỡ đến lúc ấy ngại ngùng không chịu chủ động thì sao đây?”

Chẳng đợi Dương Niệm Niệm kịp trả lời, cô ấy như thể vừa đưa ra một quyết định hệ trọng, vừa ôm mặt vừa thỏ thẻ.

“Thôi kệ! Nếu anh ấy thật sự không chịu chủ động thì tớ sẽ tự mình chủ động vậy. Đằng nào cũng đã kết hôn rồi, nhất định phải biến gạo thành cơm thôi chứ!”

Dứt lời, cô ấy lại như một đứa trẻ, nắm lấy tay Dương Niệm Niệm áp lên gương mặt đang ửng hồng của mình.

“Ôi, Niệm Niệm, cậu sờ xem, mặt tớ nóng ran này! Cậu với anh Lục hồi mới ở bên nhau thì thế nào? Ai chủ động trước? Có đau không?”

Dương Niệm Niệm vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười, “Cậu Tâm Nguyệt cứ yên lòng đi, tối mai Phó đoàn trưởng Tần thế nào cũng chủ động thôi. Anh ấy trước kia giữ ý là vì hai người chưa kết hôn, giờ đã nên vợ nên chồng rồi, chắc chắn sẽ ‘bùng cháy’, chỉ e cậu không chịu nổi thôi!”

Mặt Trịnh Tâm Nguyệt lại càng đỏ bừng, cô ấy ôm chặt chăn, lăn lộn trên giường mà tủm tỉm cười ngây ngô, khiến Dương Niệm Niệm cũng vui lây.

Dương Niệm Niệm chưa từng được tổ chức hôn lễ chính thức, nhìn Trịnh Tâm Nguyệt kích động như vậy, trong lòng cô cũng thấy nôn nao, xốn xang. Hai người con gái trò chuyện mãi đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ. Chẳng được bao lâu, mới năm giờ sáng đã bị Hoàng Thanh Lan, dì của Trịnh Tâm Nguyệt, gọi dậy.

“Dậy mau con! Chuyên gia trang điểm đã đến rồi, chuẩn bị thay quần áo trang điểm đi, kẻo đoàn đón dâu đến nơi mà con vẫn chưa xong xuôi.”

Trịnh Tâm Nguyệt đang ngáp dồn ngáp dập, nhưng nghe thấy đoàn đón dâu sắp đến, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn, vội vàng hấp tấp đi rửa mặt.

Dương Niệm Niệm thay xong quần áo cũng chuẩn bị đi rửa mặt. Đêm qua không ngủ ngon, đầu óc còn quay cuồng, cô bước ra khỏi phòng. Chưa đi được mấy bước thì Lục Niệm Phi đã giơ tay chặn lại trên trán cô.

“Ái chà chà, đứng lại, đừng đi nữa, không khéo lại va vào người tôi đấy. Để cậu Thời Thâm nhà cô nhìn thấy thì thế nào cũng nổi cơn ghen cho mà xem.”

Dương Niệm Niệm hoàn hồn, giơ tay hất tay Lục Niệm Phi ra, “Thời Thâm đâu rồi?”

Lục Niệm Phi nhìn xung quanh, “Vừa nãy vẫn còn đứng đây mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đang nói, hắn chỉ ra phía sau cô, “Kia kìa, anh ấy đến rồi đó.”

Dương Niệm Niệm quay người lại, thấy Lục Thời Thâm đang bước đến. Chỉ trong chớp mắt, anh đã đứng ngay trước mặt cô. Thấy quầng mắt cô hơi thâm, anh quan tâm hỏi, “Có phải em không ngủ ngon giấc không?”

Dương Niệm Niệm lấy tay che miệng, ngáp dài một tiếng.

“Tối qua trò chuyện với Tâm Nguyệt vui quá, phải đến hơn ba giờ sáng mới chợp mắt. Cứ ngỡ vừa mới chợp mắt một lát đã bị gọi dậy rồi. Tối nay em phải ngủ bù một giấc thật sâu mới được.”

Lục Thời Thâm đưa tay xoa nhẹ thái dương cho cô.

“Em đi rửa mặt trước cho tỉnh táo lại đi.”

Lục Niệm Phi thấy cảnh đó thì không chịu đựng nổi nữa, “Thôi thôi, hai vợ chồng đừng có tình tứ quá đà nữa chứ. Chúng ta còn phải đến nhà Tần Ngạo Nam, lát nữa còn cùng cậu ấy đi đón dâu đấy.”

Lúc này, cơn buồn ngủ của Dương Niệm Niệm đã tan hết, tinh thần cũng đã phấn chấn hẳn. Nghe Lục Niệm Phi nói, cô liền quay đầu trêu ghẹo hắn.

“Phó đoàn trưởng Tần cũng đã lấy vợ rồi, chừng nào anh mới tính chuyện gia thất cho An An đây?”

Lục Niệm Phi đút hai tay vào túi quần, “Tương lai còn dài mà, gấp gáp gì chứ?”

Dương Niệm Niệm hừ khẽ hai tiếng, cố ý đánh đố hắn.

“Nhưng đâu phải ai cũng sẽ mãi mãi chờ đợi một người đâu. Con gái người ta dễ yếu lòng, một khi đã ngộ ra thì có làm điều gì bất ngờ cũng chẳng có gì lạ đâu."

Ánh mắt Lục Niệm Phi chợt lóe lên, hắn nhếch mép cười, nói:

“Này cô bạn, cô nói chuyện không thể nói thẳng thắn được ư?"

Chưa đợi Dương Niệm Niệm nói tiếp, Lục Thời Thâm bỗng bước lên một bước, quay sang nói với Lục Niệm Phi.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Cậu xuống lầu đợi tôi trước đi đã.”

Lục Niệm Phi lắc đầu tặc lưỡi, nói: “Chỉ là nói đôi lời với cô vợ yêu quý của cậu thôi mà, có cần phải làm căng thế không? Thôi được, tôi xuống trước đây, cậu nhanh lên đấy, đừng để lỡ việc hệ trọng cả đời của lão Tần.”

Thấy hắn đã xuống lầu, Dương Niệm Niệm ngước lên nhìn Lục Thời Thâm, tò mò hỏi.

“Lục Niệm Phi rốt cuộc có tình ý gì với Vũ Đình không? Anh ấy ly hôn đã lâu rồi mà sao vẫn chẳng thấy có động thái gì?”

Lục Thời Thâm với vẻ mặt nghiêm túc, đáp lời:

“Cậu ấy có những suy nghĩ sâu xa riêng. Trong viện quân nhân lúc nào cũng có người xì xào bàn tán. Nếu cậu ấy vừa ly hôn đã cưới Vũ Đình, khó tránh khỏi bị người đời đồn thổi, nghi ngờ hai người đã sớm có gian tình với nhau.”

Dương Niệm Niệm bỗng chợt tỉnh ngộ, “Thì ra anh ấy là vì danh tiếng của Vũ Đình mà suy tính. Thật không ngờ đó.”

Lục Niệm Phi đang đợi dưới lầu nên Lục Thời Thâm cũng không thể nán lại quá lâu. Anh nhắc nhở, “Giữa trưa không biết mấy giờ mới dọn tiệc, em rửa mặt xong thì xuống ăn lót dạ chút gì đó trước đi.”

Dương Niệm Niệm gật đầu, “Anh đừng lo cho em, mau đi làm việc của mình đi! Hôm nay Tâm Nguyệt với Phó đoàn trưởng Tần kết hôn, chúng ta không thể làm lỡ chuyện được.”

Lục Thời Thâm gật đầu ừ một tiếng, rồi quay người đi về phía cầu thang.

Dương Niệm Niệm rửa mặt qua loa cho xong thì gặp Dư Toại. Cậu ta đang trò chuyện với Trịnh Hải Thiên. Ba người chào hỏi vài câu xã giao, rồi cô đi vào phòng Trịnh Tâm Nguyệt.

Trịnh Tâm Nguyệt vừa ăn xong hai quả trứng luộc, đang đợi cô thợ trang điểm. Nhìn thấy Dương Niệm Niệm bước vào, cô ấy vẫy tay nói.

“Niệm Niệm, có trứng luộc với cháo đây này, cậu mau ăn chút gì lót dạ đi.”

Cô thợ trang điểm là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nghe Trịnh Tâm Nguyệt nói, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, liền nhíu mày lại.

“Này cô kia, cô có thể đừng nhúc nhích hay nói chuyện nữa được không?”