Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 529



“Ăn mừng cái nỗi gì! Nồi niêu xoong chảo nào ở đây?” Mặt bà Đinh Lan Anh tái mét, trừng mắt nhìn mấy người đàn bà nhiều chuyện kia: “Các cô đừng có không có chuyện gì thì đừng có mà đặt điều nói lung tung, làm hỏng cả danh dự của con gái tôi! Suốt thời gian qua, Lục Niệm Phi đến nhà tôi là để bàn bạc công chuyện với ông Trương nhà tôi!”

Mấy quân tẩu thấy Đinh Lan Anh nổi cơn lôi đình, e ngại không dám ho he lời nào, vội cười trừ xin lỗi rối rít.

Quân tẩu 1: “Chủ nhiệm Đinh, chị đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ bông đùa vài câu ấy mà.”

Quân tẩu 2: “Phải đó, phải đó, chúng tôi chỉ nói chuyện vui miệng thôi mà. Làm sao mà con bé Vũ Đình lại coi trọng cái anh phó đoàn trưởng Lục được chứ, anh ta đã qua hai lần đò rồi, Vũ Đình nhà tôi còn chưa từng có tình ý với ai bao giờ mà!”

Quân tẩu 1: “Ối trời, sao tự dưng tôi thấy trời sắp kéo mây mưa rồi ấy nhỉ? Thôi các chị cứ nán lại trò chuyện nhé, tôi phải về thu chăn màn ngay thôi.”

Quân tẩu 2: “Chết thật, nhà tôi cũng đang phơi mớ chăn bông ngoài sân đây này!”

Mấy quân tẩu cuống quýt kiếm cớ chuồn êm, ai nấy đều chạy bán sống bán chết, nhanh hơn cả thỏ đế.

Đinh Lan Anh nhìn theo những bóng lưng đang khuất dần, tức đến nỗi lồng n.g.ự.c cứ uất nghẹn lại, mãi đến khi Chính ủy Trương về, sắc mặt bà vẫn còn khó coi như thế.

Chính ủy Trương liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ mặt vợ mình có điều gì đó không ổn. “Ai chọc giận bà đấy? Suốt ngày cứ như thể lúc nào cũng ôm một đống cục tức trong lòng vậy?”

Đinh Lan Anh vừa cất lời đã mang theo giọng điệu đầy mùi thuốc súng.

“Tôi thấy Dương Niệm Niệm cứ một mực muốn đối đầu với gia đình chúng ta! Người thì tận tít Kinh thành mà vẫn cứ muốn nhúng mũi vào chuyện nhà chúng ta. Cái con hồ ly tinh ấy, thử hỏi nhà tôi có thù oán gì với nó cơ chứ?”

Chính ủy Trương khẽ nhíu mày. “Cô ấy không phải đang ở Kinh thành sao? Làm sao mà chọc giận được bà chứ?”

Đinh Lan Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khó chịu: “Cái người con rể quý hóa mà ông coi trọng ấy, thế mà lại sắp bị người ta giật mất đến nơi rồi đấy!”

Chính ủy Trương vốn định bỏ qua chuyện này cho êm, nghe vậy mới thực sự chú tâm.

“Bà nói thế là ý gì?”

Đinh Lan Anh nhìn ông mà chế giễu: “Ông làm chính ủy kiểu gì thế? Nói thẳng toẹt ra như thế rồi mà ông vẫn chưa hiểu sao?”

Bà ta lại hừ một tiếng, tiếp lời cằn nhằn: “Dương Niệm Niệm giới thiệu cho Lục Niệm Phi một cô gái ở Kinh thành, vừa xinh đẹp lại còn là sinh viên đại học. Nghe nói hai người họ sắp đặt chuyện trăm năm rồi! Cái ý định tìm con rể của ông thì thôi sớm vứt đi cho rồi! Kẻo đến lúc đó lại thành trò cười cho thiên hạ!”

Chính ủy Trương bán tín bán nghi: “Sao tôi chẳng nghe thấy tin tức gì? Bà nghe ở đâu ra thế?”

Đinh Lan Anh đáp: “Vợ phó đoàn trưởng Tần tự miệng nói ra đấy, còn có thể là giả sao?”

Càng nói bà càng tức: “Tôi thấy Dương Niệm Niệm cố tình đối nghịch với chúng ta! Trước ông nhắm Tần Ngạo Nam, nó giới thiệu người cho Tần Ngạo Nam. Giờ ông lại coi trọng Lục Niệm Phi, nó lại giới thiệu người cho Lục Niệm Phi. Đây không phải là cố tình gây khó dễ cho ông thì là gì?”

Bà vốn xem thường thân phận hai lần đò của Lục Niệm Phi, nhưng trong lòng vẫn có chút vui khi thấy có người theo đuổi con gái mình. Con gái bà vài năm nữa là ngoài ba mươi rồi, không có ai ngó ngàng đến thì cũng không phải chuyện tốt lành gì. Giờ Dương Niệm Niệm ở tận Kinh thành mà còn đưa tay dài thế này, không phải cố tình gây chuyện thì là gì?

Chính ủy Trương nghe đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cũng chẳng khá hơn Đinh Lan Anh là bao. Dù sao ông cũng là chính ủy, đã từng trải nhiều chuyện nên vẫn còn giữ được vẻ điềm tĩnh.

“Bà đừng vội, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã thành. Lục Niệm Phi nhiều lần đến tìm tôi uống rượu, chứng tỏ hắn có ý với Vũ Đình. Tôi cũng chưa nói thẳng từ chối, hắn chắc sẽ không vội vàng tìm người khác đâu. Mà dù có thấy rồi thì chưa chắc đã hợp mắt.”

Đinh Lan Anh nói mát: “Tôi có gì mà vội? Ngay từ đầu tôi đã chẳng coi trọng cái gã hai lần đò Lục Niệm Phi đó! Anh ta xứng với con gái tôi sao?”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tức là tức con Dương Niệm Niệm kia kìa! Người ở tận Kinh thành mà tay vẫn vươn dài thế!”

Chính ủy Trương không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì. Một lúc sau, ông mới cất tiếng: “Ngày mai bà mua ít rau về đi, tôi gọi Niệm Phi đến ăn cơm.”

Lần này, Đinh Lan Anh không phản đối gay gắt như trước nữa, chỉ nói qua loa vài lời mang tính hình thức.

“Tôi nói này, anh ta muốn đi xem mắt với ai thì tùy! Khỏi phải tơ tưởng đến con gái tôi!”

Miệng thì nói thế nhưng hôm sau bà vẫn mua đồ ăn về, còn phá lệ mua cả cân thịt lợn. Bữa tối có bốn món mặn một món canh, vậy mà đến giờ cơm, bà ta chỉ thấy chồng về một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta nhìn ra sau lưng ông, không thấy bóng dáng Lục Niệm Phi đâu cả, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Ông không mời người ta đến ăn cơm à?”

Chính ủy Trương nhìn bốn món trên bàn, không những không vui mà sắc mặt lại càng khó coi hơn.

“Lục Niệm Phi nói buổi tối có việc, không đến được.”

Đinh Lan Anh nghe vậy, mặt sa sầm xuống. “Hắn ta hợp mắt với cô gái ở Kinh thành kia rồi chứ gì?”

Nghĩ đến mâm cơm thịnh soạn mình đã vất vả chuẩn bị, trong lòng bà tức anh ách.

“Hôm qua còn bắt tôi đi chợ nấu cơm, nấu rồi thì sao? Người ta khinh thường không thèm đến nhà ông ăn cơm!”

Chính ủy Trương nghĩ lại, chuyện thành ra thế này là do vợ cứ ngăn cản, sắc mặt liền đen như đ.í.t nồi, mắng:

“Nếu trước bà có thái độ này thì đâu đến nỗi để người khác có cơ hội chen vào! Nếu Lục Niệm Phi mà cưới người khác thật, Vũ Đình lại cứng đầu không chịu lấy chồng, có mà bà hối hận cả đời!”

Đinh Lan Anh nghĩ đến cái tính bướng bỉnh của con gái, trong lòng bỗng dưng cũng có chút không yên tâm.

Bà ta bèn chịu thua: “Thôi được, được rồi, từ nay về sau tôi không quản nữa biết không? Vũ Đình muốn tìm ai thì tùy, tôi không nhúng tay vào nữa. Tự ông làm chủ lấy, đừng đến lúc đó bố con ông lại đổ lỗi cho tôi!”

Thấy vợ thỏa hiệp, sắc mặt Chính ủy Trương dịu đi vài phần, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.

“Chuyện mai mối con gái đều là chuyện của phụ nữ các bà. Tôi là đàn ông già rồi làm sao mà quyết định được? Nếu bà thực sự có lòng, thì ngày mai đi tìm vợ phó đoàn trưởng Tần mà nói chuyện, dò hỏi xem thái độ thế nào.”

Đinh Lan Anh tỏ vẻ không muốn nhúng tay, hừ một tiếng rồi đi vào bếp nấu cơm. Hai vợ chồng tâm trạng không tốt, bụng thì đói nhưng chẳng muốn ăn gì, buổi tối nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Ngày hôm sau.

Đinh Lan Anh dậy từ rất sớm, trên đường đến bệnh viện, bà ta cố tình đi vòng qua sân của Trịnh Tâm Nguyệt. Vừa hay, bà ta thấy Trịnh Tâm Nguyệt đang phơi quần áo trong sân.

Trịnh Tâm Nguyệt mắt sắc nhìn thấy Đinh Lan Anh. Cô được giao nhiệm vụ nên lúc này thấy người đến, đoán rằng "cá to" đã cắn câu, cô liền tỏ ra rất khách sáo, lớn tiếng chào hỏi.

“Chủ nhiệm Đinh, cô đi làm sớm thế ạ?”

Hai người vốn không có mâu thuẫn gì, lại thấy Trịnh Tâm Nguyệt nhiệt tình, cho Đinh Lan Anh đủ thể diện, bà ta thoải mái trong lòng.

“Tuổi già rồi, ngủ không ngon, nên dậy sớm một chút. Cháu mới chuyển đến đây có quen không? Nếu cần giúp gì thì cứ nói với cô nhé.”

“Vâng ạ.” Trịnh Tâm Nguyệt đáp ứng rất sảng khoái, “Cháu mới đến, chưa quen ai cả. Lúc nào rảnh, cháu sẽ sang nhà cô chơi nhé.”

Đinh Lan Anh cười đồng ý, ra vẻ vô tình dò hỏi.

“À mà ... cô nghe nói phó đoàn trưởng Lục muốn đi xem mắt, tình hình thế nào rồi?”

Trịnh Tâm Nguyệt lúc này càng chắc chắn suy đoán ban nãy của mình, trong lòng cô vui như mở cờ, liến thoắng bịa ra đủ thứ chuyện mà không cần suy nghĩ.

“Chưa xem đâu ạ! Cháu nói này, phó đoàn trưởng Lục có sức hấp dẫn lớn lắm nhé! Cô gái kia còn chưa gặp mặt mà đã sốt ruột muốn đến gặp ngay, muốn làm thủ tục đăng ký kết hôn luôn đấy ạ.”

Đinh Lan Anh kéo khóe miệng, chế giễu: “Con gái bây giờ cũng dễ dãi đấy! Chuyện kết hôn sao có thể vội vàng như thế? Lỡ không hợp thì sao? Đã hai lần đò rồi, không lẽ lại ly hôn thêm lần nữa?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trịnh Tâm Nguyệt mở to đôi mắt, ba hoa chích chòe tiếp lời.

“Thế nên mới nói, phận gái như chúng ta ấy mà, nhất định không thể tùy tiện bỏ chồng được! Nhưng cô ấy thì ngưỡng mộ các anh bộ đội lắm, luôn miệng khẳng định không hề ngại phó đoàn trưởng Lục đã hai lần đò, chỉ cần có thể làm quân tẩu thôi ạ! Chủ yếu là thằng bé An An cũng đã lớn, không cần người chăm sóc nhiều. Phó đoàn trưởng Lục lại khôi ngô tuấn tú, cử chỉ lịch thiệp, cũng chẳng có thói hư tật xấu gì, đúng là khiến bao cô gái phải thầm thương trộm nhớ!”